“Mẹ, sao không tìm thấy chị con?” Tô Nhược Diệu đi tới hỏi.

“À, đúng vậy, mãi không thấy Vân Vân thể.

Lẽ nào con bé này vẫn phiền não về chuyện này?” 
Vương Vãn Hương lập tức kéo Tô Nhược Diệu lên tầng.


Trong căn phòng Tô Nhược Vân thay quần áo vang lên tiếng vải vóc bị xé rách, cùng với tiếng chửi rủa của phụ nữ.

Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu đẩy cửa vào.

Họ thấy Tô Nhược Vân đã thay quần áo bình thường, cô ta đang xé váy cưới mình vừa thay ra! 
Vẻ mặt cô ta cực kỳ hung ác, hoàn toàn coi váy cưới như Tô Lạc Ly để mà mặc sức trút 
giận! 
“Con khốn, con khốn! Tô Lạc Ly, mày là thứ khốn nạn!” 
“Ôi trời, Vân Vân của mẹ, áo cưới đắt lắm đấy, con đừng xé nữa, con xé chẳng phải là phía tiền à?” 
Vương Vãn Hương vội vàng ngăn cản Tô Nhược Vân.

“Mẹ, mẹ cứ để chị con xé đi.

Dù sao kết hôn xong thì váy cưới cũng không mặc được nữa, cứ để chị con trút giận đi, trong lòng chị ấy đang khó chịu mà!” 

Tô Nhược Diệu đứng bên cạnh nói.

“Xé đi, xé đi, dù sao cũng chỉ mặc một lần 
này thôi.

Nhà chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi, có tiền rồi!” 
Rốt cuộc Vương Vãn Hương vẫn đau lòng cho Tô Nhược Vân.

Đám cưới thế kỷ êm đẹp là thế, kết quả cả nhà đều thành trò cười! 
Tô Nhược Vân chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía Vương Vạn Hương.

“Mẹ, sao mẹ lại ngu ngốc đến mức trúng kế của Tô Lạc Ly vậy! Sở dĩ cô ta nói thế là để mẹ đảnh cô ta đấy, giờ thì cái danh mẹ kể độc ác của mẹ được chứng thực rồi đấy!” 
Tô Nhược Vân lớn tiếng chỉ trích.


Thật ra Vương Vãn Hương cũng cảm thấy hối hận, bà ta khóc òa lên! 
“Mẹ biết đâu được chứ? Mẹ nghe cô ta nói thế, trong lòng mẹ dễ chịu được chắc? Mẹ cũng đánh cô ta quên rồi, ai biết! hu hu.

hu! " 
“Đánh quen, sao mẹ lại có thể đánh cô ta ngay trước mặt bao nhiêu người như thế?!” 
“Được rồi chị à, có phải chị không biết tính mẹ đâu, mẹ giận thế thì sao nguôi được!” Tô Nhược Diệu nói.

Tô Nhược Vân trừng Tô Nhược Diệu luôn.

.