“Vậy cũng không thể để em và bố cắt đứt quan hệ cha con chứ?” 
“Đương nhiên là không rồi, đây chỉ là kế hoãn binh thôi, chờ ông ấy nguôi giận rồi 
em về là được mà.” 
Hoắc Tư Kiệt lâm vào tình thế khó xử. 
Cậu suy nghĩ một lúc lâu. 

“Nếu lần này em giúp chị, chị có thể giúp em theo đuổi Hân Hân không?” 
Hoắc Tư Kiệt nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt đầy hy vọng. 
Tô Lạc Ly hơi khó xử, cô vốn chỉ định lợi dụng mối quan hệ này một chút thôi, không ngờ Hoắc Tư Kiệt lại đưa ra yêu cầu như vậy. 
“Tiểu Kiệt, chị không thích can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm.

Hai bên đều tình nguyện thì mới có thể ở bên nhau” 
Hoắc Tư Kiệt cúi đầu. 
“Em thật sự rất thích Hân Hân, em đã thích cô ấy mấy năm rồi.

Nhà bà ngoại ở thành phố Z, trong một kỳ nghỉ hè em đến nhà bà 
đã gặp Hân Hân rồi thích cô ấy.


Cô ấy cũng thích ở bên em, em cứ tưởng sau khi lên đại học chúng em có thể phát triển đến quan hệ yêu đương, nhưng ai ngờ..” 
Tự dưng lại có người khác xuất hiện. 
Mục Nhất Hân bỗng thích Tô Kiềm Mặc. 
“Vậy hai đứa có thể coi là chơi với nhau từ nhỏ à?” 
“Cũng có thể nói như vậy.

Về cơ bản, mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông chúng em đều ở bên nhau, bình thường chỉ cần có ngày nghỉ là em lại chạy về nhà bà ngoại, lên đại học em cũng đến thành phố Z vì cô ấy!” 
Nói đến những chuyện này, cuối cùng Hoắc Tư Kiệt cũng có chút tinh thần. 
“Tiểu Kiệt, chị chỉ có thể giúp em ngăn cản Hân Hân và Kiểm Mặc ở bên nhau, cũng có thể nói những điều tốt về em, nhưng chuyện này vẫn phải xem em đấy” 
Hoắc Tư Kiệt chợt thắp lên hy vọng, con trai 
độ tuổi này rất sẵn sàng hy sinh cho tình cảm của mình. 

“Chị chỉ cần nói những điều tốt đẹp về em là được rồi!” 
Hoắc Tư Kiệt cân nhắc kỹ lưỡng. 
“Nhưng chị không thể bí mật báo tin cho Ôn Khanh Mộ được, thế lực của Ôn Khanh Mộ rất lớn, lỡ như hai bên đánh nhau thì sao? Em không thể hại bố em được, đúng không?” 
“Vậy em nói xem phải làm sao?” 
“Chị để em nghĩ cách.

Ngày mai là chủ nhật, tối mai em phải bay về rồi.” 
Vậy nên thời gian khá gấp rút..