*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay khi Hoắc Tư Kiệt vừa định lên xe thì Giản Ngọc đột nhiên bước tới.

“Tiểu Kiệt, hay là hôm nay anh đưa em đi nhé” 
Hoắc Tư Kiệt giật nảy mình.

“Anh cả, không! không cần phiền anh đâu, em tự đi được” 
Nụ cười của Giản Ngọc mang đầy cảm giác xấu xa mà quyến rũ.


“Chuyện này có gì phiền đâu chứ? Dù sao anh cũng rảnh, đi thôi.

” 
Sở Nhuận Chi rất mừng.

“Để anh cả đưa con đi đi” Bà vừa nói vừa Vỗ vai Hoắc Tư Kiệt.

Hoắc Tư Kiệt vừa định phản bác thì thấy tài xế đã xuống xe, còn Giản Ngọc đã ngồi vào vị trí ghế lái.

Nếu cậu còn từ chối thêm nữa thì có thể sẽ để lộ sơ hở.

“Thôi được rồi, con đi đây mẹ” 
Hoắc Tư Kiệt ngồi ở hàng ghế sau.

Chiếc xe từ từ ra khỏi cửa nhà họ Hoắc.


Hoắc Tư Kiệt nhìn Tô Lạc Ly đang ngồi xổm 
hàng ghế sau, cô đã ngồi xổm ở đây rất lâu rồi.

Mọi người đều cho rằng cô không khoẻ và vẫn đang nghỉ ngơi trong nhà, nhưng không ngờ cô đã ngồi trong chiếc xe sắp đưa Hoắc Tư Kiệt đi.

Hoắc Tư Kiệt lắc đầu với Tô Lạc Ly.

Đương nhiên Tô Lạc Ly đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, cô cũng không dám hành động hấp tấp.

Hy vọng Giản Ngọc chỉ nhất thời hửng lên nên mới đích thân lái xe đưa Hoắc Tư Kiệt đi.

Giản Ngọc nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu.

“Tiểu Kiệt, em không chào chị họ sao?” 
“Thời gian gấp rút nên em không kịp qua chào, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.


” 
Giản Ngọc chỉ cười không nói gì.

“Tiểu Kiệt, chuyện Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng chỉ em biết thôi, em đừng nói với người khác nhé” 
“Anh cả, nhưng em luôn cảm thấy chuyện này như chuyện cổ tích ấy, trên đời này làm sao có ma cà rồng được?” 
“Thế giới rộng lớn có đủ những thứ lạ, chuyện em không biết còn nhiều lắm.

” 
Giản Ngọc rất bình tĩnh.

.