Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên.

Nhưng Hoắc Tư Kiệt vẫn chưa lên máy bay! 
Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy chuẩn bị xuống máy bay, cô không thể bỏ mặc Hoắc Tư Kiệt không quan tâm! 
“Ôi cô gái, xin cô vui lòng ngồi xuống.

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.

” 
Cô tiếp viên vẫn giữ nụ cười.


“Không được, em trai tôi vẫn chưa lên! Các cô không thể cất cánh!” 
“Tôi rất xin lỗi, cửa khoang máy bay đã đóng rồi.

Em trai có tên là Hoắc Tư Kiệt đúng không? Cậu ấy vẫn chưa qua cửa kiểm soát an ninh, chúng tôi đã thông báo liên tục nhiều lần rồi.

” 
“Không được, tôi muốn xuống!” 
Mãi vẫn chưa qua cửa kiểm soát an ninh, 
có nghĩa là Giản Ngọc đã đưa Hoắc Tư Kiệt di! 
“Thưa cô, xin cô vui lòng hợp tác với chúng tôi được không? Cửa khoang đã đóng rồi, cô không thể xuống máy bay lúc này.

” 
Đột nhiên có người nhận ra Tô Lạc Ly.

“Đây chẳng phải Tô Lạc Ly sao?” 
“Ôi thật sự là Tô Lạc Ly!” 
“Chị có thể ký tên cho em không?” 
Khoang máy bay bỗng chốc trở nên hỗn loan.

Vì lo lắng nên Tô Lạc Ly đã quên mình là ngôi sao, sẽ bị người khác nhận ra.


Vì đặt vội, vé hạng nhất lại hết nên họ phải đặt hàng phổ thông! 
“Mọi người vui lòng giữ trật tự, về chỗ của mình.

Máy bay đã sắp cất cánh, hy vọng 
các quý khách có thể phối hợp với chúng tôi, cảm ơn mọi người đã phối hợp!” 
Tất cả các tiếp viên đã được cử đi để ổn định hành khách.

“Cô Tô, mời cô về chỗ ngồi được không? Đừng quấy rối trật tự của chúng tôi!” 
Nhìn mọi người xung quanh đang vây lại, Tô Lạc Ly chỉ có thể mỉm cười xin lỗi, sau đó về lại vị trí của mình.

Phải làm sao bây giờ? 
Cô không thể bỏ mặc Hoắc Tư Kiệt một mình được đúng không? 
Máy bay vẫn cất cánh.

Trên đường đi, hành khách liên tục ghé qua nói chuyện với Tô Lạc Ly hoặc xin chữ ký, lòng Tô Lạc Ly rất rối nhưng vẫn phải kìm nén.

Cô không có điện thoại, ở trên máy bay cũng không gọi được, chỉ có thể chờ máy bay hạ cánh.

Hơn một tiếng nhưng thực sự dày vò.


Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.

Khi tất cả hành khách rời đi, Tô Lạc Ly mới xuống, cô bước một mình ra lối đi.

Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, muốn tìm điện thoại công cộng để gọi.

Trên người cô không có một đồng, muốn đi cũng không đi được.

“Mợ chủ?” 
Đột nhiên cô nghe thấy có ai đó gọi mình.

Tô Lạc Ly vừa quay người lại đã thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô đã từng thấy người này, hình như là vệ sĩ bên cạnh ôn Khanh Mộ.

“Mợ chủ, sao mợ lại ở đây?” Vệ sĩ kia nhìn thấy Tô Lạc Ly cũng rất ngạc nhiên.

“Sao anh lại ở đây?”.