Ôn Khanh Mộ không đồng ý.

Đây là lần đầu tiên nghe Ôn Khanh Mộ nhắc đến bố mình.

“Lúc anh còn nhỏ bố anh cũng đánh anh 
à?" 
“Đúng rồi, chuyện này có gì lạ đâu?” 
Tô Lạc Ly thích thú nhìn Ôn Khanh Mộ.


“Vậy sau này nếu chúng ta có con trai thì sao, liệu anh có đánh thằng bé không?” 
“Không nghe lời thì đương nhiên phải đánh rồi! Khó khăn lắm mới được làm bố, phải đòi lại phần nợ lúc trước chứ!” 
Ôn Khanh Mộ hừ nhẹ một tiếng.

Dường như anh nói mà chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.

Tô Lạc Ly cười xuỳ.

“Vậy nếu là con gái thì sao?” 
“Sinh con gái! Lúc đó hẵng bàn” 
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường bất lực, 
cậu đã đến thế này rồi mà hai người này lại thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái! 
Hoàn toàn xem cậu như không khí! 
Phần lưng đau rát làm Hoắc Tư Kiệt hừ nhẹ một tiếng.

Lúc này mới thu hút lại sự chú ý của Tô Lạc Ly.

“Tiểu Kiệt, em cố chịu đựng nhé, chị bối thuốc giúp em.


” 
Tô Lạc Ly lập tức mở chai thuốc ra.

Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến: “Để anh!” 
Sao anh có thể chấp nhận chuyện Tô Lạc Ly bôi thuốc cho một người đàn ông để trần nửa thân trên? 
“Anh mạnh tay lắm, để em làm thì hơn” 
Tô Lạc Ly không hề quan tâm đến cảm xúc của Ôn Khanh Mộ, nhẹ nhàng bôi thuốc cho 
Hoắc Tư Kiệt.

Hai người xa nhau lâu đến vậy, cô gái này lại tiếp xúc với cơ thể của một người đàn ông khác, cô còn chê mình! 
Ôn Khanh Mộ im lặng ra khỏi phòng, quay về căn phòng của anh và Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cẩn thận bôi thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.

“Tiểu Kiệt, tại chị hết.

Nếu không vì chị thì em sẽ không bị đánh” 
Tô Lạc Ly áy náy cực kỳ.


“Đừng nói những lời như vậy, chị họ, em là con trai mà, bị đánh thì bị đánh thôi, vài ngày là khỏi.

Em chỉ lo bố em không tha thứ cho em, lần này ông ấy giận thật rồi.

” 
Hoắc Tư Kiệt lo lắng cũng hợp lý.

“Em yên tâm đi, chắc là vài ngày nữa ông ấy sẽ hết giận thôi.

Chị sẽ liên lạc với ông 
ấy, bây giờ ngủ một giấc thật ngon trước đã, sáng mai chúng ta sẽ bay về thành phố Z.

".