Anh trừng to mắt nhìn Tô Lạc Ly.

"Em có ý gì?" 
Tô Lạc Ly lập tức tỏ ra thẹn thùng, dịch người sang bên cạnh.

"Thế mà anh cũng không biết! Nếu mang thai thì không được làm! Ít nhất ba tháng đầu không được làm!" 
"Em mang thai?" 

Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của Ôn Khanh Mộ lại là vừa kinh ngạc vừa vui mừng! 
Anh sắp làm bố rồi! 
"Hình như là mang thai, bà dì của em trễ hơn một tuần rồi, sáng nay còn hơi buồn nôn, lúc đầu định đi khám nhưng ai ngờ không kịp" 
Khuôn mặt Tô Lạc Ly phơn phớt hồng, như một đóa hoa sen chớm nở.

Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ bỗng chốc trở nên hết sức phức tạp.

Cười, nhưng lại không biết cười thế nào! 
"Nói như vậy anh sắp làm bố rồi? Sao em không nói sớm cho anh biết?" 
"Buổi sáng em định nói cho anh, nhưng lúc em dậy anh đã đi rồi.


"Ha ha, anh sắp làm bố rồi! Anh sắp làm bố 
rồi!" 

Ôn Khanh Mộ vui đến mức quên trời quên đất, thậm chí tay chân lóng ngóng không biết để đầu.

Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ vui vẻ như đứa bé thì cũng vui lây.

Không biết vì sao, Ôn Khanh Mộ rất vui vẻ, rất hưng phấn! 
Hồi trước Tô Lạc Ly sảy thai, khi biết tin này anh vô cùng khổ sở.

Anh không hề cảm thấy may mắn mà chỉ cảm thấy khổ sở.

Bây giờ lại nghe thấy tin Tô Lạc Ly mang thai, anh thực sự vô cùng hưng phấn.

"Anh đừng vội mừng như vậy, nhỡ không phải thì sao?" 
Bởi vì chưa đi khám nên Tô Lạc Ly cũng không dám chắc, cô thật sự lo lắng mình uổng công vui vẻ.


"Chắc chắn là phải!" 
"Sao anh lại khẳng định như vậy?" 
"Hạt giống anh gieo anh còn không biết sao?" 
Ôn Khanh Mộ dương dương đắc ý, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

"Chuyện này liên quan gì đến hạt giống?" 
Tô Lạc Ly cũng phục logic của người đàn ông này.

Ôn Khanh Mộ sờ bụng Tô Lạc Ly.

.