“Cảm ơn bà, bác sĩ Chung, vậy chúng tôi về trước.

” 
“Kinh nguyệt không đều có cần trị liệu không?” Ôn Khanh Mộ bỗng lên tiếng hỏi.

Về sức khỏe của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ vô cùng tự trách.

Nếu như lúc trước anh không lớn cho Tô Lạc Ly uống thuốc tránh thai, có lẽ bây giờ đã không có vấn đề gì rồi.


“Với tình trạng hiện tại của mợ Ôn thì cũng không có gì đáng ngại, sau khi trở về điều dưỡng cẩn thận là được.

Kinh nguyệt bất thường đôi khi còn liên quan đến cảm xúc và áp lực tinh thần.

Nếu dùng thuốc lại thành có hại cho sức khỏe.

” 
“Được rồi.

” 
Trên đường về, hai người họ không nói năng gì.

Tô Lạc Ly trầm mặc lạ thường.

Cô biết lần này mình nhanh ẩu đoảng.

Không nên nói thẳng cho Ôn Khanh Mộ biết, thành ra hai người họ đều thất vọng.

“Anh có giận em không?” 
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ một cách dè dět.


“Anh giận gì chứ? Em không nghe thấy bác sĩ nói à? Không mang thai là chuyện tốt, bây giờ em phải chăm sóc sức khỏe cho tốt đã.


Tô Lạc Ly bĩu môi.

“Em cảm thấy anh rất thất vọng ấy” 
“Ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng mà anh rất cũng vui.

Bác sĩ nói đúng, chăm sóc tốt cho thân thể đã, chúng ta còn trẻ, sau này sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề.

” 
Tô Lạc Ly bị câu nói của Ôn Khanh Mộ chọc cười.

“Còn mười tám đứa nữa chứ, anh nghĩ em là lợn nái à?” 
“Em nghĩ em không phải thế à?” 
“Anh mới là lợn nái ấy!” 
“Anh là nam mà!” 
Hai người lại bắt đầu cãi nhau trên ô tô, cuối cùng cũng xua tan vẻ thất vọng trên mặt.


Nửa đường Ôn Khanh Mộ xuống xe đến Tập đoàn Dark Reign.

Trên thực tế, anh rất thất vọng, chẳng qua anh không muốn Tô Lạc Ly buồn mà thôi.

Tô Lạc Ly trở về nhà.

Dì Phương và Lê Hoa đã chờ sẵn ở nhà, buổi sáng hai người họ nghe được cuộc đối thoại của Tô Lạc Ly với Ôn Khanh Mộ, cũng đoán được chút ít.

Tô Lạc Ly vừa vào cửa, Lê Hoa lập tức ra đón và lấy dép cho cô.

“Mợ chủ, đứa bé là trai hay gái vậy ạ?” 
Dì Phương đứng bên cạnh cười nói.

“Lệ Hoa, mang thai đầu biết là trai hay gái nhanh như thể được? Cháu còn nhỏ, chẳng biết gì cả!”.