*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ôn Khanh Mộ ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi thấp đầu.

Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên ngồi đối diện anh, vẻ mặt họ đều cực kỳ nghiêm túc.

“Những gì mẹ con nói đều là thật sao?” 
Hồi lâu, rốt cuộc Ôn Hạo lên tiếng.

“Vâng.


” 
“Càn quấy!” Ôn Hạo tức giận quát.

Ôn Khanh Mộ gãi đầu chán nản.

“Thì có gì đâu ạ? Con cảm thấy như thế tốt mà, con cũng đầu thế độc thân cả đời được, nhất định con sẽ phải lấy vợ sinh con thôi.

” 
Ôn Khanh Mộ rung chân, tỏ vẻ chẳng quan tâm.

“Tiểu Mộ, việc này tuyệt đối không thể được.

Đâu phải con không biết thân phận của mình, lỡ như bị cô gái kia phát hiện thì hết đường cứu vãn” 
Mục Chỉ Huyên nói năng dịu dàng hơn Ôn Hạo nhiều.

“Vậy thì sao chứ? Chẳng phải trước kia khi yêu bố, mãi đến lúc sau mẹ mới biết ba là ma cà rồng hay sao?” 

Khi nói đến nửa câu sau, giọng của Ôn Khanh Mộ nhỏ đi hẳn.

Nhưng vẫn đủ để hai người họ nghe thấy.

Mục Chỉ Huyên há miệng, nhưng không 
nghĩ ra được câu nào để phản bác ôn Khanh Mộ.

Bà và Ôn Hạo đã để lại cho anh một tấm gương xấu.

Ôn Khanh Mộ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cũng đến lúc phải trả lời tin nhắn của Tô Lạc Ly rồi.

Anh canh chuẩn thời gian máy bay của Pháp, cố ý đặt chuông báo.

“Con về trước trả lời tin nhắn, lát nữa nói tiếp.

” 
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại đứng dậy định ra ngoài.


“Đứng lại! Quay lại cho bố!” Ôn Hạo quát.

“Con nhắn tin thôi mà, lát nữa sẽ về ngay!” 
Tín hiệu trong nhà không tốt, thế nên anh phải leo lên cây, nếu không đâu cần tốn sức như thế.

“Nhắn tin cái gì, giờ là lúc nhắn tin à?!” 
“Con phải gửi tin cho Ly Ly nói con đến rồi, bằng không cô ấy sẽ lo” 
“Quay lại cho ba!” 
Mục Chỉ Huyên vỗ cánh tay Ôn Hạo.

“Mình à, anh bình tĩnh nói chuyện với con nó, đừng tức giận” 
.