Kết quả là có rất nhiều quần áo của LOVE giống hệt như những bản thiết kế này, một số bộ chỉ được sửa lại một số điểm nhỏ!
"Chị, chuyện này em vẫn chưa nói với các bạn cùng lớp, chị đã bảo không được nói nên em đã nói dối và thu lại bài tập của họ.

Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
“Trước tiên cứ để đó đã.” Tô Lạc Ly chậm rãi nói.

"Tại sao? Chúng ta rõ ràng có thể kiện họ! Đây là đạo nhái! Họ lấy bài tập của bọn em, đó đều là tâm huyết của bọn em đấy!"

Tô Kiềm Mặc rất tức giận.

"Kiếm Mặc, em bình tĩnh lại đi.

Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, nếu ông ta dám lấy bài tập của bọn em cho thấy ông ta chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Tô Kiêm Mặc cau mày, không hiểu gì.

"Em thử nghĩ xem, bạn học của em đều học chuyên ngành thiết kế thời trang, nhiều khi bọn em phải đến trung tâm thương mại để tìm kiếm xu hướng của năm nay.

Bây giờ LOVE lại nổi tiếng như vậy, không cẩn thận bị bạn học của em nhìn thấy, chúng ta có thể nghĩ tới điều này, giáo sư Lâm của bọn em cũng có thể nghĩ tới"
Tô Kiềm Mặc bực bội gãi đầu và ngồi xuống ghế.

"Vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể trở
mắt nhìn ông ta dùng tâm huyết của bọn em để kiếm tiền sao?"

"Nếu chị đoán không làm thì đại khái ông ta nghĩ là học sinh bọn em là một tập thể nhỏ bé yếu ớt thôi, cho dù có bị phát hiện thì ông ta cùng lắm là cho bọn em chút tiền, thậm chí còn nói là ông ta dùng tác phẩm của bọn em là coi trọng bọn em.

Đến lúc đó bọn em cũng chỉ dám giận mà không dám nói."
Tô Kiềm Mặc đập bàn.

"Thật đáng ghét!"
"Được rồi, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, sau khi chị nghĩ ra cách sẽ nói cho em biết."
Tô Kiềm Mặc gật đầu.

"Vâng, thôi vậy, mà phải rồi, sao anh rể còn chưa về? Anh ấy đi được một thời gian rồi đúng không ạ?"
Tô Lạc Ly chậm rãi thở ra.

"Chị cũng không biết chuyện gì nữa, mấy ngày nay không liên hệ được với anh ấy rồi"
"Bên phía công ty cũng không liên lạc được với anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?"

Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.

"Không thể nào đâu nhỉ?"
"Chị, nếu chỉ thực sự không yên tâm thì cứ đến công ty hỏi xem sao."
"Được, chỉ biết rồi, em mau đi ngủ đi."
Tô Kiềm Mặc ra khỏi phòng làm việc.

Tô Lạc Ly nằm bò ra bàn, vẻ mặt có chút buồn bã.

Sao Ôn Khanh Mô còn chưa về?
Không phải nói là chỉ một tuần thôi sao? Bây giờ đã hơn nửa tháng rồi..