Ôn Khanh Mộ quay đầu lại chỉ vào điện thoại di động của Tô Lạc Ly.

"Anh cho rằng trong thời gian anh không có 
đây em sẽ lo lắng cho anh, cho nên anh mới cố gắng hết sức không ngừng nghỉ quay về, vì sợ em lo lắng cho anh.

Nhưng anh không thể ngờ được rằng mấy ngày nay em vẫn còn tâm trạng bận việc của văn phòng thời trang cứt chó gì đó!" 
"Văn phòng thời trang cứt chó gì chứ? Anh đừng nói khó nghe như vậy!" Tô Lạc Ly nói to.


Dì Phương và Lê Hoa không biết chuyện gì đang xảy ra, đang yên đang lành sao hai người này lại cãi nhau rồi? 
"Anh nói chuyện khó nghe như vậy đấy, sao nào? Tô Lạc Ly! Em có biết lần này suýt chút nữa anh đã! " 
Ôn Khanh Mộ kịp thời nhìn lại, không nói hết lời.

"Suýt chút nữa làm sao?" 
"Không có gì! Anh chỉ muốn nói, trong mắt em chỉ có em trai em thôi! Không còn gì khác nữa! Cho dù anh có chết ở bên ngoài thì em cũng chỉ quan đến văn phòng thời trang của em trai em thôi!" 
Ôn Khanh Mộ rống lên.

"Ôn Khanh Mộ! Anh ghen quá đáng rồi đấy! Thằng bé là em trai của em! Mãi mãi là em trai của em.

Điều này không ai có thể thay đổi được! Cho dù hai chúng ta có chia tay thì thằng bé vẫn là em trai của em!" 
Tô Lạc Ly không biết bị làm sao, tính khí nổi lên, gì cũng có thể nói được! 
Ôn Khanh Mộ đột nhiên cười lạnh.


"Tô Lạc Ly, cuối cùng thì em cũng đã nói ra rồi! tốt, rất tốt.


Ôn Khanh Mộ đứng lên, lửa giận tích tụ trong lồng ngực, khiến anh thở không nổi.

Anh bất ngờ lật bàn.

Tô Lạc Ly ngay lập tức đứng dậy và tránh sang một bên.

"Anh điên à?!" 
"Mẹ kiếp điên rồi đấy!" 
Ôn Khanh Mộ hét lên, đi thẳng ra cửa.

Tô Lạc Ly đứng đó, không biết phải làm sao.

Cô không ngờ rằng sau bao ngày nhung 

nhớ, điều chào đón họ hóa ra lại là một trận cãi vã.

Tô Lạc Ly nghe thấy tiếng động cơ ô tô, ôn.

Khanh Mộ rời đi rồi.

Phòng ăn một đống bừa bộn.

Dì Phương và Lê Hoa vội vàng chạy tới dọn dẹp, Tô Lạc Ly ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã.

Dù trước đó hai người cũng cãi nhau nhưng chưa bao giờ cãi nhau đến mức lật bàn,.