*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn với cô như
thể? Khó khăn lắm cô mới yêu một người đàn ông, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại yên ổn sống hết cuộc đời này, nhưng người đàn ông đó lại không cùng loài với cô.

Đột nhiên Tô Lạc Ly nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi cho Giản Ngọc.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.


“Anh Ngọc, cậu thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng, bị Ôn Khanh Mộ hút máu, vết thương không lớn, giờ đã băng bó xong rồi” Giản Ngọc thành thật trả lời.

“Vậy thì tốt”
“Em vẫn định ở bên anh ta sao? Em phải biết là tối qua anh ta hại cậu của em, rất có thể lần sau anh ta sẽ hại em!”
“Anh Ngọc, em có thể xin anh một chuyện không?”
“Em nói đi.”
“Chuyện của em với Ôn Khanh Mộ, anh với cậu đừng nhúng tay vào nữa.

Em đã biết thân phận thật sự của anh ấy rồi, hai người cũng đã đạt được mục đích”
đầu kia điện thoại, Giản Ngọc bỗng im lặng, anh ta không hiểu ý của Tô Lạc Ly cho lăm.

“Em cũng hi vọng hai người có thể giữ bí mật chuyện này.”
“Em đang muốn bao che cho anh ta sao?”

“Xem như em cầu xin hai người được không? Suy cho cùng thì anh ấy là người đàn ông mà em yêu, về chuyện của hai bọn em, em hi vọng có thể để hai bọn em tự giải quyết.

Đưa ra lựa chọn thế nào là việc của em, hi vọng anh với cậu đừng can thiệp nữa”
“Nhưng em biết em thế này rất nguy hiểm không? Anh không thể để em tiếp tục ở bên
anh ta, cũng không thể để mặc tai họa này
trong xã hội của chúng ta được, anh ta sẽ làm hại rất nhiều người!” Giản Ngọc im lặng giây lát, cuối cùng lên tiếng.

“Anh ấy hại ai? Là chủ tịch của Tập đoàn Dark Reign, anh ấy ở đây rất nhiều năm rồi, anh từng nghe thấy anh ấy hút máu ai sao? Anh biết rất ít chuyện của anh ấy, chuyện này vô cùng phức tạp, em không muốn nói quá nhiều với anh.”
“.” Giản Ngọc cảm thấy Tô Lạc Ly đã điên rồi.

“Anh Ngọc, có rất nhiều chuyện em không muốn giải thích với anh, em cũng không muốn nói lời vô nghĩa với anh.

Em chỉ muốn nói với anh, anh với cậu đã hủy hoại tất cả của em, hai người đã cướp đi mọi thứ của em, hai người mới là người tàn nhẫn nhất”
Tô Lạc Ly bật khóc, giọng cô hơi nghẹn ngào.


Nghe tiếng khóc của Tô Lạc Ly, đột nhiên
Giản Ngọc không biết mình nên nói gì, rõ ràng anh ta đang giúp cô mà!
“Rõ ràng bọn anh đang giúp em, hai người không thể ở bên nhau được, đau dài chi bằng đau ngắn!”
“Đừng nghĩ như vậy nữa, hai người cho rằng hai người đang giúp em, muốn tốt cho em, nếu không phải hai người thì có lẽ em với anh ấy cứ thế này sống hết một đời, nhưng bây giờ tất cả đều không thể nữa rồi!”
Tô Lạc Ly đau khổ khóc lớn, cô chưa từng buồn như bây giờ, giây phút đó giống như giấc mơ của mình hoàn toàn tan vỡ vậy.

“Em...!em có thể quên anh ta, bắt đầu lại lần nữa..” Giọng Giản Ngọc hơi khẽ, như thể anh ta cũng đang nghi ngờ những lời mình nói.

.