“Anh có thể quay về được không?” 
“Tôi! ” Ôn Khanh Mộ không biết phải nói gì cả, anh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, có cảm giác như trái tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

“Anh có biết không? Trong một tuần chúng ta xa nhau, em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng có một điều rất lạ, đó là em không sợ anh làm hại em, mà là sợ anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em rồi không bao giờ quay lại nữa.

” 
Tô Lạc Ly bật khóc kể khổ, nhớ đến tuần vừa rồi, cô cảm thấy rất đau lòng.


Lúc cô nói vậy thì Ôn Khanh Mộ cũng giật mình, anh có cảm giác như cơ thể mình bị đóng đinh xuống đất rồi, không thể cử động nổi.

Vậy những gì mà Tô Lạc Ly vừa nói chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng cô không chế việc anh là một con quỷ nửa người nửa ma cà rồng à? Vậy tức là cô đồng ý ở bên anh đúng không? 
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ rời đi chứ? Trong lòng anh, em là một người máu lạnh, vô tình như vậy à?” 
“Không phải, anh chỉ là, vậy.

” Ôn Khanh Mộ nói năng rất lộn xộn.

“Em yêu anh.

” 
Tô Lạc Ly mới nói mấy câu, phát hiện ra là 
mình không còn gì để nói nữa rồi, cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể dùng ba chữ đó để 
tổng kết mọi thứ lại.

Ôn Khanh Mộ chầm chậm nắm lấy tay của Tô Lạc Ly.

“Ly Ly, anh yêu em, rất rất yêu em” 

Ôn Khanh Mộ không lừa được bản thân, chỉ có trời mới biết là anh đã sống qua tuần vừa rồi thế nào.

“Vậy tại sao anh lại rời đi chứ? Sao anh lại rời khỏi em? Lại còn nói những lời nhẫn tâm như vậy nữa” 
Nước mắt của Tô Lạc Ly thấm ướt cả áo của Ôn Khanh Mộ.

“Ly Ly, em đừng khóc!” Ôn Khanh Mộ lập tức quay người lại, nâng mặt Tô Lạc Ly lên, sau đó dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt của Tô Lạc Ly.

Anh sợ nhất là những lúc cô khóc.

“Anh bảo rằng sợ nhất là những lúc em 
khóc mà.

Anh có biết là những lúc không ở cạnh anh em đã khóc nhiều đến nhường nào không? Những lúc đó thì anh không thấy sợ hả?” 
"Sợ.


Sao anh lại không sợ chứ.


Tô Lạc Ly nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ, cuối cùng thì cô cũng được quay lại vòng tay của anh rồi.

Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong người ăn Khanh Mộ, anh nhẹ nhàng túm lấy vai của Tô Lạc Ly, từ từ đẩy cô ra.

“Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu, nên chia tay thì hơn.

” 
“Tại sao chứ?” 
“Anh không thể sinh cho em một đứa con được.

” 
Tô Lạc Ly lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cẩn thận suy nghĩ về những gì Ôn Khanh Mộ đã nói.

.