“Còn một tháng nữa là em đã thỏa mãn lắm rồi.” 
Bỗng nhiên, Ôn Khanh Mộ không biết phải nói gì, hóa ra Tô Kiềm Mặc lại kiên cường hơn những gì hai người nghĩ rất nhiều. 
“Anh rể, cảm ơn anh em biết anh là người đã cứu em.

Thật ra, lần trước em đã nghi ngờ rồi, em từng thấy trong bình truyền nước của mình có chất lỏng gì đó màu xanh da trời” 
Ôn Khanh Mộ bỗng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ Tô Kiềm Mặc cũng đã biết thân phận của anh rồi à? 

“Có một lần, trường em đã có một hoạt động trao đổi với viện y học, em hỏi giáo sư đó rằng có loại thuốc nào màu xanh da trời không.

Nhưng giáo sư lại nghĩ mãi, mà vẫn không thể nghĩ ra được xem có loại thuốc nào màu xanh da trời có thể tiêm được vào người.” 
“Kiềm Mặc, cậu...!cậu đừng sợ, thật ra anh...!anh.” 
“Không, anh rể, anh không cần phải giải thích đâu, nếu không có em thì nửa năm trước em đã chết rồi, anh chính là người đã kéo dài tính mạng của em, em rất cảm kích anh” 
Nghe Tô Kiềm Mặc nói thế, Ôn Khanh Mộ có cảm giác như tảng đá trong tim mình vừa được ai đó đẩy xuống. 
“Anh rể.” 
Trong phòng VIP của bệnh viện, Tô Lạc Ly ngủ rất ngon. 
Trong khoảng thời gian Tô Kiềm Mặc phát bệnh rồi nằm viện, cô hầu như không chợp mắt lấy một lần. 
Sau khi Tô Kiềm Mặc tỉnh lại rồi thì cuối cùng cô cũng có thể yên lòng ngủ một giấc thật ngon rồi. 
Tô Lạc Ly mở to mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ, chặn ánh năng bên ngoài lại. 
Ôn Khanh Mộ đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có vẻ như đang ngẩn mặt ra nghĩ gì đó. 
“Chồng ơi..” Tô Lạc Ly nhẹ nhàng gọi một câu. 

Có vẻ như Ôn Khanh Mộ không nghe thấy. 
Tô Lạc Ly chầm chậm ngồi dậy. 
“Anh đang nhìn gì vậy?” 
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới hoàn hồn lại, anh lập tức quay người lại rồi đến bên giường. 
“Em dậy rồi à?”.

ngôn tình sủng
“Đúng vậy, vừa nãy anh nghĩ gì thế, em gọi 
anh mấy tiếng mà anh cũng không nghe thấy” 
“À, anh đang nghĩ về chuyện của Kiềm Mặc” Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ hơi lóe lên. 
“Kiềm Mặc làm sao thế?” Tô Lạc Ly lập tức trở nên khẩn trương. 
“Không sao cả, em không cần phải lo nhiều vậy đâu.


Thật ra cậu ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta vẫn tưởng.

Cậu ấy biết rằng mình chỉ còn lại một tháng rồi.” 
Vốn dĩ Tô Lạc Ly còn đang rất lo lắng, không biết phải nói chuyện đó ra thế nào, không ngờ là cậu đã tự biết chuyện này rồi. 
“Vậy cậu ấy thế nào? Có đau khổ lắm không?” 
“Cậu ấy bình tĩnh lắm, còn nói là may còn một tháng nữa để sống.

Cậu ấy muốn dùng tháng còn lại ấy để làm nốt những chuyện còn đang dở, còn bảo với chúng ta là đừng quan tâm đến những việc đó.” 
Tô Lạc Ly nghe thấy vậy thì cũng thầm bình tĩnh lại. 
“Vậy là tốt rồi”.