La Thần nhíu mày. 
"Ý của cô là..." Anh ta có dự cảm chẳng lành. 
"Không sai! Chính là cậu ta! Chẳng phải có ta cướp vai diễn của tôi sao? Vậy tôi sẽ làm cho cô ta cũng biết thế nào gọi là đau!" 
Ánh mắt Tô Nhược Vần lóe lên sự thù hận. 
"Cô điên à? Đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng may chết người thật thì tiêu đời đấy!" 

Lần trước, Tô Nhược Vân lợi dụng Tô Kiêm Mặc đã làm La Thần biết rõ sự ác độc của cô ta. 
Lúc đó, anh ta còn không biết Tô Kiềm Mặc - em trai Tô Lạc Ly bị bệnh tim nặng như vậy, thật may là lần trước không chết người. 
Nhưng sau khi biết được chuyện này, La Thần sợ tới toát mồ hôi lạnh. 
"Cậu ta lẽ ra phải chết rồi.

Lần trước bác sĩ nói cậu ta không sống quá mười bảy tuổi nhưng cậu ta đã sống thêm hơn hai năm! Cậu ta đến lúc phải chết rồi!” 
Sự thù hận trong mắt Tô Nhược Vân làm người đàn ông như La Thần cũng thấy sợ. 
"Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng một người chết, phát huy giá trị cái chết của cậu ta tới mức lớn nhất thôi, có gì phải sợ chứ? Anh yên tâm, cậu ta bị bệnh tim nặng, chúng ta đâu phải trực tiếp giết chết cậu ta, chỉ làm cậu ta phát bệnh là được rồi." 
La Thần không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng.


Dù sao Tô Kiêm Mặc cũng là em trai cùng bố khác mẹ của Tô Nhược Vân. 
Vậy mà cô ta lại bất chấp thủ đoạn, làm chuyện độc ác như vậy.

Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật không sai. 
"Lúc đó Tô Lạc Ly chìm đắm trong nỗi đau mất em trai, tôi xem cô ta còn tâm trạng nào tranh cướp với tôi nữa!" 
Tô Nhược Vân hung hăng siết chặt nắm dám. 
Ba ngày sau, Tô Lạc Ly thật sự vào đoàn phim và bắt đầu quay. 
Ba ngày qua, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Dark Reign.

Lúc trước anh không ở đây đã tồn đọng rất nhiều việc. 
"Bên phía Kiêm Mặc có chuyện gì không?" Ôn Khanh Mộ vừa xử lý tài liệu trên bàn vừa hỏi. 

"Cậu ấy tạm thời không có chuyện gì, vẫn luôn ở trong Studio thời trang và không định ra ngoài". 
Ôn Khanh Mộ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Doãn Cẩn, "Cậu ấy vẫn luôn ở trong Studio thời trang à?" 
"Vâng." 
"Nếu cậu ấy không sao là tốt rồi.

Cậu giúp tôi hoãn lại mọi chuyện trong mấy ngày tới, tôi muốn ra ngoài một chuyến." 
Doãn Cẩn hơi khó xử khi nghe Ôn Khanh Mộ nói lại muốn ra ngoài..