"Đương nhiên rồi!" 
Tô Nhược Vận cúp điện thoại, đặt điện thoại lên ngực.

"Không liên quan đến mình, là cậu ta tự phát bệnh mà chết, không liên quan đến 
mình, không có bất cứ quan hệ gì với mình cả!" Miệng cô ta lẩm bẩm.

Linh đường.


Doãn Cẩn vội vàng bước vào và nói nhỏ vài câu vào tai Ôn Khanh Mộ.

Lúc đó Ôn Khanh Mộ đang ở bên cạnh Tô 
Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ nghe xong liền ngồi Xổm xuống.

"Bố em đến rồi, có cho ông ta vào không?" 
Nghe thấy tiếng bố, Tô Lạc Ly sững sờ.

"Ông ta xứng làm bố sao?" 
Ngoài cửa, Tô Khôn đứng bên ngoài cùng Với Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu.

Vương Vãn Hương mặc một chiếc váy liền thân màu đen, mặc dù quần áo màu đen nhưng bà ta trang điểm rất đậm, tay, cố và tại đều đeo đồ trang sức sáng màu sặc sỡ.


Tô Nhược Diệu càng quá đáng hơn, lại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, sợi dây chuyền vàng lớn quanh cổ càng sáng chói 
rực rỡ.

"Mẹ, Tô Lạc Ly sống rất tốt đấy, lại còn có căn nhà lớn như vậy!" 
"Ai nói không phải chứ, ngày nào cũng chỉ 
biết khóc lóc nghèo khổ, ai mà biết được cô ta bám được vào ông chủ lớn nào!" 
“Hai người có thể cầm mồm đi được không!” Tô Khôn ở bên cạnh bất an nói.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Hoắc Vũ Long nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn đã nhận ra Tô Khôn của năm đó! 
Mặc dù thân hình hơi béo, tuổi tác cũng lớn rồi nhưng ông vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này.

Hoắc Vũ Long lập tức bước qua, đẩy mạnh vai Tô Khôn.

"Tô Khôn, đồ súc vật!" 

"Người này là ai? Sao vừa mở miệng liền 
mắng người thế?" Vương Vãn Hương lao lên trước.

Tô Khôn loạng choạng vội vàng đứng vững lại, khi đang định mắng lại thì đã nhìn thấy người trước mặt, lập tức nuốt lời nói lại.

"Thì ra là ông.


"Là tôi, may mà ông còn nhớ tôi, ông đưa chị tôi đi, khiến chị ấy chết không rõ ràng, bây giờ cháu trai tôi cũng chết rồi, hôm nay tôi phải tính sổ với ông!" 
"Này, đừng đừng đừng, chị gái ông bị bệnh mà chết, liên quan gì đến tôi chứ, Kiêm Mặc cũng bị bệnh chết, liên quan gì đến 
tôi!".