Tô Lạc Ly chu miệng: "Nhưng hôm nay em đang định nói với anh rằng ngày kia em sẽ phải vào đoàn phim 
Ôn Khanh Mộ tất nhiên không tránh khỏi có chút thất vọng.

"Vậy bỏ đi, ngủ thôi.

" Ôn Khanh Mộ đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức tối om.

Dường như Tô Lạc Ly cũng ý thức được điều gì đó, cô dịch người sán lại gần Ôn Khanh Mộ hơn.


"Anh không vui à?" 
"Không, em đừng suy nghĩ lung tung" 
Tô Lạc Ly Xoay người cưỡi lên người Ôn Khanh Mộ, hai tay chống hai bên đầu Ôn Khanh Mộ.

"Lần này em tới Diêm Thành quay phim, nếu buổi tối xong việc sớm vẫn có thể về nhà, anh cũng có thể đến thăm em, có thể đi về trong ngày luôn".

"Ừm.

" Ôn Khanh Mộ cười gượng, không nói gì thêm.

Mặc dù cách rất gần, nhưng dù sao cũng không bằng có thể ở bên nhau mỗi ngày! 
Khi ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối, bọn họ nhìn chăm chú vào mắt nhau, dần dần ngẩn ngơ.

Họ đã không nhớ rõ lần thân mật gần nhất là bao giờ.


Ôn Khanh Mộ đi công tác rất lâu, sau khi trở về lại đúng lúc bà dì của Tô Lạc Ly đến thăm, về sau hai người lại cãi nhau, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện.

Sau khi Tô Kiềm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly không gượng dậy nổi, trong khoảng thời gian ấy Ôn Khanh Mộ tất nhiên sẽ không lỗ mãng.

Đúng là rất lâu rồi.

Tô Lạc Ly cúi người hôn lên môi Ôn Khanh Mộ, gần như trong khoảnh khắc cô chạm vào anh, Ôn Khanh Mộ cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể.

Anh nghiêng người đè Tô Lạc Ly dưới thân, hôn cô một cách mãnh liệt.

Tô Lạc Ly duỗi hai tay ôm lấy cổ Ôn Khanh Mộ.

Sau cuộc mây mưa, Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, hôn lên tóc cô.

Tô Lạc Ly đẩy mặt Ôn Khanh Mộ ra, "Được rồi, đừng làm loạn nữa, trời sắp sáng rồi đấy.



"Ly Ly, nếu như, anh nói là nếu như, anh chỉ còn sống được mấy tháng, em có muốn ở bên anh từng giây từng phút không?" 
"Nhưng chẳng phải bọn anh sẽ không chết sao?" 
"Đồ ngốc, anh nói là nếu như, chính vì không có cái nếu như này cho nên mới gọi là giả thiết.

" Ôn Khanh Mộ thân mật xoa cằm Tô Lạc Ly.

"Tất nhiên rồi, cho dù không phải như vậy, em cũng muốn ở bên cạnh anh từng giây từng phút, nhưng như vậy chăng thực tế chút nào!" 
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly rồi hôn lên bờ môi mềm mại của cô.

"Có câu nói này của em là đủ rồi, ngủ đi.

Để anh ôm em ngủ được không?".