Chương 742

“Không phải là thật được! Anh ấy sẽ không chết, anh ấy không phải con người thì làm sao có thể chết được chứ? Chắc anh ấy vô tình lạc đến chỗ nào đó thôi. Anh lập tức phái người đi tìm anh ấy đi!”

Tô Lạc Ly ra sức lắc đầu.

“Không có ai có thể làm anh ta bị thương nhưng em cũng biết sợi dây chuyền mà anh từng đưa cho em trước đây và cả chiếc lược làm bằng nanh sói đều có thể khiến anh ta bị thương, bởi vì sói trắng là kẻ địch trời sinh của ma cà rồng.”

Giản Ngọc chậm rãi nói.

Tô Lạc Ly im lặng lắng nghe, hai mắt thất thần.

“Chỗ núi tuyết mà Ôn Khanh Mộ tới đúng lúc là nơi ở của sói trắng, anh ta cũng vừa vặn gặp phải. Nếu chỉ có một con có lẽ anh ta sẽ chạy thoát nhưng anh ta lại gặp phải cả một đàn, cho nên…”

“Anh đừng nói nữa! Em không nghe, đây không phải là sự thật, anh chỉ đang kể chuyện cổ tích thôi!” Tô Lạc Ly bịt tai không muốn nghe tiếp, bởi vì những chuyện này đều là chuyện vô căn cứ.

“Lạc Ly! Em bình tĩnh lại đi, những gì anh nói đều là sự thật!”

“Anh đang lừa em, anh không đi tìm anh ấy thì em sẽ tự đi tìm anh ấy! Anh ấy chắc chắn không chết!”

Tô Lạc Ly không biết mình có thể làm được gì, cứ đi lòng vòng trong phòng làm việc.

“Em muốn đi tìm anh ấy, em chắc chắn có thể tìm được anh ấy! Anh ấy sẽ không chết đâu.”

Cô lẩm bẩm vài từ và chuẩn bị ra ngoài nhưng vừa tới cửa thì hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

“Lạc Ly!” Giản Ngọc kêu lên một tiếng, lập tức chạy tới bế cô lên.

Giản Ngọc tiễn bác sĩ ra khỏi phòng ngủ. Người này là bác sĩ được mời từ bệnh viện Q.M tới.

“Mợ chủ không có gì đáng ngại, chẳng qua mấy ngày qua không nghỉ ngơi tốt, thiếu ngủ nghiêm trọng, hơn nữa có lẽ bị kích thích nên mới ngất xỉu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không sao.”

Bác sĩ báo cáo với Giản Ngọc.

“Được, tôi biết rồi.”

Giản Ngọc tiễn bác sĩ xong lại quay vào trong phòng ngủ. Tô Lạc Ly đã chậm rãi mở mắt ra, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Trong tay cô vẫn cầm điện thoại áp bên tai, giọng nói trong điện thoại di động không ngừng truyền đến.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly như vậy cũng không chịu nổi, đi tới và ngồi xuống bên giường.

“Em đừng gọi điện thoại nữa, em không gọi được đâu. Điện thoại di động của anh ta bị rơi trong núi tuyết, bọn anh cũng không tìm được.”

Hai hàng nước mắt chậm rãi tràn ra qua khóe mắt Tô Lạc Ly.

“Em tưởng mình tỉnh lại sẽ không có chuyện gì cả. Em tưởng mình đang nằm mơ, không ngờ lại là sự thật.”

“Lạc Ly, nếu chuyện đã như vậy, em cũng nên chấp nhận thực tế đi.”

Giản Ngọc thật sự không nghĩ ra được lời nào để an ủi Tô Lạc Ly.

“Anh ấy đâu?”

“Anh ta… bị bầy sói cắn xé… nên… xương cốt không còn.”