Chương 756

Cô ta sờ nhẹ: “Dáng người anh thật đẹp.”

“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói không hài lòng vang lên từ phía cửa.

Daisy giống như nai con bị giật mình, ngồi bật dậy từ trên giường.

Tô Kiêm Mặc thấy áo Ôn Khanh Mộ đã bị cởi cúc thì lập tức hiểu ý đồ của Daisy!

Cậu lao vào, chắn trước mặt Ôn Khanh Mộ.

“Là một người con gái, có phải cô nên biết tự trọng không?”

Daisy lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng thấy Tô Kiêm Mặc không khách sáo thì cô ta ngửa đầu lên.

“Tôi nghĩ hành vi của cậu hơi quá đáng rồi đấy, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bây giờ chúng tôi xảy ra chuyện gì hình như cũng không liên quan đến cậu.”

“Chưa cưới thì không phải là vợ!”

“Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn!”

Đương nhiên Daisy không muốn bị người khác phá hỏng chuyện tốt như thế này.

“Nhưng bây giờ hai người chưa kết hôn, cô không phải vợ anh ấy!”

“Tôi thật sự không hiểu người phương Đông các cậu làm vậy thì có ý nghĩa gì? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa tôi không bận tâm thì một người ngoài như cậu có gì mà bận tâm?”

Daisy quan sát Tô Kiêm Mặc từ trên xuống dưới một lượt.

“Lẽ nào tư tưởng cởi mở của người phương Tây các cô là không biết liêm sỉ sao? Thật ngại quá, chúng tôi là người phương Đông nên không thể hiểu được, anh ấy cũng là người phương Đông.” Tô Kiêm Mặc chỉ vào Ôn Khanh Mộ và nói.

Daisy hung hăng trừng mắt nhìn Tô Kiêm Mặc, giậm chân rồi ra khỏi phòng Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ vẫn đang nằm trên giường tự lẩm bẩm một mình.

“Ly Ly, anh xin lỗi, anh có lỗi với em. Tránh ra, đừng đụng vào tôi, tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi sẽ không vui.”

Nghe những lời nói lúc say này của Ôn Khanh Mộ, Tô Kiêm Mặc không nhịn được cười, đồng thời lại có chút đau lòng.

Sáng hôm sau khi Ôn Khanh Mộ tỉnh lại, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh ngồi dậy, vừa nhìn đã thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trong phòng mình.

“Cậu ở trong phòng anh làm gì?”

Ôn Khanh Mộ lúc này mới phát hiện cúc áo sơ mi của mình đã bị cởi ra hết, anh lập tức che ngực như một liệt nữ trong trắng.

“Tối qua…”

“Tối qua suýt nữa anh đã bị người ta ngủ rồi!”

“Anh thất thân rồi?”

Mặt Ôn Khanh Mộ hơi nhăn nhó.

Tô Kiêm Mặc không khỏi bật cười: “Anh là đàn ông chứ có phải cô gái mới lớn chưa chồng đâu mà thất thân với không thất thân cái gì?”

“Danh tiết của đàn ông cũng rất quan trọng! Nếu bị chị cậu…”

Ôn Khanh Mộ buột miệng nhưng rồi không nói nữa.

Tô Kiêm Mặc biết Ôn Khanh Mộ đang nghĩ gì.