Chương 766
Ở khu Rainbow, Giản Ngọc đã kể hết tất cả mọi chuyện cho Tô Lạc Ly.

Suốt cả quá trình, Tô Lạc Ly đều rất bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Giản Ngọc.

“Mọi chuyện là như vậy, Ôn Khanh Mộ chưa chết, tất cả đều là giả, được tạo ra để lừa em! Nếu anh đoán không nhầm hẳn là bây giờ cậu ta đang ở Love Valley.”

Tô Lạc Ly im lặng rất lâu, lâu đến mức Giản Ngọc tưởng cô đã ngủ.

“Lẽ ra em nên đoán ra từ lâu rồi mới phải!” Tô Lạc Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như đã hiểu ra.

“Đoán ra chuyện gì?”

“Đoán ra có thể anh ấy sắp rời xa em! Sau khi Kiêm Mặc qua đời, anh ấy có chút kỳ lạ. Anh ấy không muốn em đi quay phim, muốn em ở nhà với anh ấy nhưng em không đồng ý, thật ra anh ấy chỉ muốn ở bên em thêm vài ngày mà thôi.”

Tô Lạc Ly vô cùng hối hận, khoảng thời gian đó cô cứ đắm chìm trong nỗi đau về cái chết của Tô Kiêm Mặc mà bỏ quên Ôn Khanh Mộ.

“Thật ra anh ấy để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ là em không để ý, em nghĩ…”

Tô Lạc Ly chán nản day huyệt Thái Dương: “Em thật ngốc! Không ngờ em lại không nhìn ra!”

“Đương nhiên em không nhìn ra được rồi, nửa năm qua cậu ta luôn nghĩ cách để lừa được em, bao gồm việc đi công tác lên vùng núi tuyết cũng là sau này cậu ta nghĩ ra.”

“Em thật sự quá ngốc! Sao em lại có thể ngu ngốc đến mức không nhìn ra anh ấy sắp đi chứ?”

Bây giờ nghĩ lại, Tô Lạc Ly cảm thấy Ôn Khanh Mộ thật sự có quá nhiều sơ hở, cô chỉ cần chú ý một chút là sẽ phát hiện.

“Đúng là Ôn Khanh Mộ đã nghĩ cho em rất nhiều, mặc dù cậu ta bảo anh ở lại Tập đoàn Dark Reign, để anh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, nhưng mấy ngày trước khi anh ký tài liệu mới phát hiện một dự án có khoản vay hơn năm mươi triệu, cần em ký tên mới có thể cho vay. Cậu ta cũng không yên tâm về anh, sợ anh sẽ chiếm đoạt tài sản của em.”

Giản Ngọc thật sự cảm thấy Ôn Khanh Mộ quá nhỏ mọn, không thể tin tưởng bất cứ ai.

“Tên ngốc này, sao anh ấy không nói cho em biết? Nếu anh ấy nói thì hai chúng em có thể cùng nhau đối mặt mà!”

“Sở dĩ cậu ta đồng ý yêu cầu của bố không chỉ vì Kiêm Mặc, cậu ta nói muốn em được sống cuộc sống của người bình thường, mà cậu ta không thể cho em cuộc sống đó.”

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô lau nước mắt: “Anh ấy nghĩ mình rất vĩ đại sao? Điều này chỉ cho thấy anh ấy rất ngốc, cực kỳ ngốc!”

Tô Lạc Ly lau nước mắt trên mặt: “Anh Ngọc, bây giờ anh có thể liên lạc được với anh ấy không?”

“Khi biết em mang thai, anh đã thử gọi cho cậu ta, nhưng điện thoại cậu ta không có tín hiệu, anh nghĩ là khi đi, cậu ta đã chặt đứt đường lui của mình rồi.”

Giản Ngọc thực sự không liên lạc được với Ôn Khanh Mộ.

“Càng ngốc hơn!”

“Lạc Ly, em định làm gì? Thật ra Ôn Khanh Mộ vẫn luôn hi vọng em có thể sống cuộc sống của người bình thường, vậy nên cậu ta mới sẵn sàng hy sinh bản thân.”

“Em muốn đi tìm anh ấy!” Giọng Tô Lạc Ly rất kiên định.

Nghe Tô Lạc Ly nói vậy, Giản Ngọc trố mắt nhìn cô, không nói nên lời.

“Em nhất định phải tìm ra tên khốn đó rồi đưa anh ấy về. Anh ấy muốn bỏ rơi em á, không có cửa đâu, trừ khi anh ấy chết thật!”