*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 775

Vì lo lắng cho đứa bé trong bụng Tô Lạc Ly, Giản Ngọc luôn duy trì việc ăn cơm đúng giờ, đối với người đang vội lên đường mà nói đây là một vấn đề lớn.

Tốc độ di chuyển của họ vẫn rất chậm, vốn dĩ ban đầu dự kiến là một tuần, nhưng lại mất hẳn nửa tháng.

Tối hôm đó họ dừng lại ở một thôn làng.

Giản Ngọc mang một ít thức ăn cho Tô Lạc Ly và một ít thịt cho WING.

“Lạc Ly, nếu như anh tính toán không lầm thì ngày mai chúng ta có thể đến Love Valley.”

“Vậy thì tốt quá! Cuối cùng thì cũng có thể lấy được chân kinh rồi.” Tô Lạc Ly hai tay chắp lại đặt lên ngực.

“Em đừng vui mừng quá sớm, khó khăn thật sự giờ mới bắt đầu. Anh đã hỏi dân làng ở đây rồi, họ đều khuyên anh không nên đi, trong mắt dân làng, khu rừng lớn mà chúng ta sắp vào có tên là khu rừng Hắc Ám, là nơi một đi không trở lại.”

“Có phải vì ở đó có ma cà rồng không?”

“Anh đã nghe họ kể vài câu chuyện, hình như có liên quan đến ma cà rồng. Ma cà rồng sẽ không buông tha cho con người lẻ loi một mình rơi vào miệng của họ đâu, không chỉ có ma cà rồng, trong rừng còn có rất nhiều mãnh thú.”

“Còn có mãnh thú à? Vậy chúng ta nên đem theo sư tử và hổ nữa!”

“Em mau từ bỏ đi, có thể mang theo một con sói này đã là may mắn lắm rồi! Kỳ thực anh đã đoán ra nơi ở của ma cà rồng chắc chắn phải có rất nhiều mãnh thú sinh sống, nếu không ma cà rồng sẽ không thể sống sót được. Hay là em ở làng bên ngoài chờ tin tức của anh, một mình anh vào rừng dò đường, nếu như anh không quay lại được thì em lập tức liên hệ với tập đoàn Dark Reign đến đón em về.”

Tô Lạc Ly lắc đầu rất kiên định, “Không được, em không đồng ý, em sẽ đi cùng anh, hoặc là anh ở lại, em đi vào một mình, bởi vì vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh.”

“Nhưng anh nghĩ xem, anh bảo em ở lại ngôi làng này cũng chưa chắc sẽ an toàn, chúng ta cũng không quen biết người nào ở đây cả, em lại là con gái, anh vừa đi có thể em sẽ mất đi tất cả sự che chở.”

Những lời nói của Tô Lạc Ly cũng nhắc nhở Giản Ngọc, anh ta không thể bỏ lại cô như vậy được.

Đây là một đất nước xa lạ, họ không hiểu mọi thứ về con người ở đây.

“Thôi được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị vào rừng.”

Lúc này Tô Lạc Ly mới mỉm cười, “Vậy thì em đi ngủ trước đây, anh Ngọc ngủ ngon.”