Chương 786

“Anh ta cứ dụ anh theo hướng đó, anh ta cố ý mà, anh ta muốn chia rẽ, ban nãy anh đã nói rồi! Anh phải giải thích thế nào thì em mới chịu tin anh?”

Ôn Khanh Mộ chỉ thiếu nước quỳ xuống với Tô Lạc Ly, khó khăn lắm mới được ở bên nhau mà lại cãi nhau vì vấn đề này.

“Anh ấy dụ anh là anh rơi vào bẫy của anh ấy à? Anh thông minh thế mà lại bị anh ấy lừa hả? Trừ phi lòng anh có chuyện mờ ám!”

“Anh không có thật mà, anh oan muốn chết! Rốt cuộc mục đích của Giản Ngọc là gì? Có phải anh ta đưa em đến đây là để em mất niềm tin vào anh, sau đó hoàn toàn chiếm được em không?”

Tô Lạc Ly nhịn không được trợn mắt lên trời: “Sao anh không viết tiểu thuyết đi?”

“Sao anh…”

“Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy!”

“Ly Ly! Em phải tin anh!”

“Được rồi được rồi, bản thân em tự biết chuyện gì mà.”

“Em biết chuyện gì?” Sao Ôn Khanh Mộ lại thấy hơi không tin nhỉ?

“Lòng nghi ngờ của anh quá nặng! Đụng đến chuyện tình cảm là IQ của anh tuột dốc không phanh! Anh Ngọc cố tình chọc giận anh, bởi vì suốt quãng đường em quá vất vả nên anh ấy không muốn anh được hời thôi! Anh bị anh ấy lừa thật rồi!”

Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến trước mặt Tô Lạc Ly: “Vậy nếu em đã biết thì đừng giận nữa.”

“Em sẽ không giận anh vì chuyện này, nhưng em sẽ giận anh vì chuyện khác, còn việc tại sao em lại giận thì đợi mình về nhà sẽ tính sổ sau.”

Tô Lạc Ly vẫn rất lý trí, bây giờ tình hình bên này rất phức tạp, nhóm ma cà rồng đó không dễ dây vào, nếu cô muốn đưa Ôn Khanh Mộ đi, sợ rằng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Rõ ràng Ôn Khanh Mộ cảm nhận được Tô Lạc Ly đang đợi thời cơ để tính sổ, cho nên anh nhân cơ hội này tranh thủ dập lửa.

“Ly Ly, anh biết em tốt nhất mà, chắc chắn em sẽ không giận anh đâu.”

“Anh đừng có giở trò này với em!”

“Được rồi, em đã đi một chặng đường dài rồi, ngủ đi, anh ngồi kế bên trông em.”

Tô Lạc Ly cũng mệt thật, khu rừng này quá rộng, sơ ý chút là lạc đường ngay, cô và Giản Ngọc đã đi nhầm đường rất nhiều.

“Nếu em ngủ, anh không được đi nhé.”

Ôn Khanh Mộ cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tô Lạc Ly hơi run.

Anh lập tức đặt tay còn lại lên tay của Tô Lạc Ly: “Yên tâm đi, anh ngồi ở mép giường trông em, một bước không rời.”

“Anh có biết mấy ngày nay, mỗi lần mở mắt ra không thấy anh đâu, em đã buồn đến mức nào không?”

“Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn nắm tay và ngủ cùng em, được không?”

Lúc này Tô Lạc Ly mới yên tâm nằm lên giường, Ôn Khanh Mộ đi lấy ít thuốc lại đây.

“Anh xử lý vết thương trên mặt em trước đã.”

Vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ bị cành cây quệt mà thôi, vết thương rất nông.

“Không cần bôi thuốc, vết thương nhỏ nên không sao đâu, bây giờ em mang thai rồi, không thể dùng thuốc tuỳ tiện được.”

Ôn Khanh Mộ nhìn chai thuốc trong tay, anh cũng không chắc nên đành phải đặt lại chỗ cũ.