Chương 802

Giản Ngọc lịch sự rời phòng khách, ra ngoài biệt thự.

Những người còn lại đều im lặng, không biết nên đối mặt với tình huống này thế nào, chỉ có Ôn Khanh Mộ là vui vẻ.

“Em xem, anh đã nói rồi mà, chắc chắn không thể là anh ta!” Ôn Khanh Mộ tiếp tục đắc ý.

Lúc này Tô Lạc Ly không nhịn được nữa: “Rõ ràng hôm qua anh thấy nốt ruồi son đó nhưng anh lại nói anh không thấy, thật sự không biết rốt cuộc anh có ý đồ gì?”

Ôn Khanh Mộ không ngừng nháy mắt với Tô Lạc Ly.

“Anh có nháy mắt thì em cũng sẽ nói vậy thôi!”

“Chẳng phải đã thống nhất là cùng một phe à? Sao em bán đứng anh?”

Ôn Khanh Mộ có thể chấp nhận bất cứ ai bán đứng anh nhưng Tô Lạc Ly thì không thể, anh tức giận đi thẳng lên tầng.

“Mẹ, thực ra con nghĩ miếng ngọc không thể tượng trưng cho điều gì cả, dù sao thì lúc ở trong rừng anh Ngọc vẫn là trẻ sơ sinh, làm mất cũng rất bình thường.” Tô Lạc Ly vội an ủi Mục Chỉ Huyên.

“Mẹ biết, chỉ là từ lời nói của thằng bé thì có thể thấy, cho dù là thật thì thằng bé cũng không muốn nhận chúng ta.”

Đây mới là điều khiến Mục Chỉ Huyên buồn.

“Còn một điểm đáng ngờ nữa, thực ra anh rể nói đúng, nếu anh Ngọc là anh em sinh đôi với anh rể, vậy anh Ngọc cũng là con cháu của loài người và ma cà rồng, anh ấy nên có mắt và máu xanh mới đúng.”

Tô Kiêm Mặc đưa ra quan điểm mới.

“Rất có khả năng thằng bé đã giải phong ấn rồi.” Ôn Hạo vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng.

“Bố, thật sự có thể giải phong ấn sao?” Biết thông tin này, Tô Lạc Ly vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nếu như vậy thì Ôn Khanh Mộ cũng có thể giải được phong ấn.

“Luôn có truyền thuyết như vậy, nhưng không có ma cà rồng nào tìm thấy trường hợp như thế. Dù sao thì cũng không có nhiều thể kết hợp bị phong ấn như Tiểu Ôn, tất nhiên giải được phong ấn thì càng ít hơn. Nhưng truyền thuyết cũng có căn cứ, thể kết hợp giải được phong ấn về cơ bản không khác gì loài người.”

Lúc này, Giản Ngọc ngồi trên con dốc đất ở gần biệt thự, một chân duỗi thẳng một chân co lại, nhìn miếng ngọc trên cổ mình.

Quả thực anh ta có một miếng ngọc, lúc Mục Chỉ Huyên nhắc đến miếng ngọc đó, anh ta đã biết anh ta đúng là con trai của họ.

Chỉ là không biết tại sao anh ta lại từ chối.

Tô Lạc Ly trèo lên con dốc đất, cảm nhận được có người đến Giản Ngọc lập tức cất lại miếng ngọc của mình.

Anh ta luôn đeo miếng ngọc này, từ khi anh ta vẫn còn đi lại bằng hai tay hai chân thì anh ta đã bảo vệ miếng ngọc này rồi.

“Mang thai mà leo cao như vậy làm gì?”

“Không leo cao thế này thì sao tìm được anh chứ?”

Giản Ngọc duỗi tay ra kéo Tô Lạc Ly, cô ngồi xuống bên cạnh Giản Ngọc.

“Anh Ngọc, tại sao anh không nhận lại họ?” Tô Lạc Ly nhìn sợi dây đỏ trên cổ Giản Ngọc.

“Vì họ nhầm rồi.”

“Họ có nhầm hay không thì trong lòng anh rõ nhất, cần gì phải thế chứ?”