Chương 807

Mục Chỉ Huyên gắp ớt xanh xào thịt băm và cải trắng bóp giấm cho vào bát của Giản Ngọc.

“Món này mẹ mới học Lạc Ly để nấu đấy, con mau nếm thử đi.”

Giản Ngọc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn rất lễ phép ăn đồ mà Mục Chỉ Huyên vừa gắp cho mình.

Ôn Khanh Mộ không vui ra mặt, Tô Lạc Ly lập tức gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cho anh.

“Món sườn xào chua ngọt anh thích nhất này, hôm nay em cố ý nấu riêng cho anh đấy.” Tô Lạc Ly cẩn thận nói với Ôn Khanh Mộ.

Cuối cùng thì biểu cảm của Ôn Khanh Mộ cũng dịu trở lại, dù sao thì anh cũng có vợ rồi, cũng có ưu thế hơn so với Giản Ngọc.

“Đúng rồi, giữa anh Ngọc và anh rể thì ai là anh trai, ai là em trai vậy ạ?” Tô Kiêm Mặc lên tiếng hỏi.

Sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ phải nói đến vấn đề này.

Ôn Khanh Mộ lập tức ho khan một tiếng rồi ngồi tử tế lại, ra vẻ mình là anh trai, chuẩn bị dùng thân phận anh trai để dạy dỗ Giản Ngọc một phen.

“Giản Ngọc sinh ra trước, tất nhiên nó là anh trai rồi, Tiểu Mộ là em trai.”

Tô Lạc Ly suýt thì phun cả cơm trong miệng mình ra. Cô cũng biết là lúc nãy Ôn Khanh Mộ lo lắng, muốn nói chuyện riêng với Mục Chỉ Huyên chắc chắn là có âm mưu gì đó, hóa ra là vì lý do này.

Nghe xong những gì Mục Chỉ Huyên nói, khí thế của Ôn Khanh Mộ lập tức yếu hẳn đi.

“Mẹ, hôm nay mẹ đã nói khác mà, mẹ bảo với con rằng con là anh trai cơ mà?” Ôn Khanh Mộ yếu ớt lên tiếng, cố gắng cứu vớt lại chút hình tượng.

“Đó là do con tự nói thôi, không phải là mẹ nói. An trai chính là anh trai, em trai là em trai, sao mẹ có thể nhớ nhầm được thứ tự mà hai đứa sinh ra chứ? Chuyện này có gì mà phải tranh giành với nhau, con ăn cơm của mình đi!”

Ôn Khanh Mộ có cảm giác như mình vừa bị đấm mạnh một cái, cứ như cả thế giới này đều đang ghét bỏ anh vậy.

“Mẹ, sao mẹ hồ đồ thế, tình nghĩa hơn hai mươi năm qua của chúng ta nay còn đâu? Từ hôm nay trở đi con sẽ tuyệt giao với mẹ!”

“Tuyệt giao thì tuyệt giao, mẹ sợ con chắc? Nào, ăn rau đi.” Mục Chỉ Huyên lại tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho Giản Ngọc.

“Con không thể ăn nổi bữa cơm này nữa!” Ôn Khanh Mộ ném thẳng đôi đũa xuống mặt bàn.

“Em trai thì em trai thôi, có thêm một người anh cũng tốt mà, sau này anh ấy sẽ chăm sóc anh, chăm sóc anh. Hồi nhỏ em rất muốn có một người anh trai đi đánh nhau với mình.”

Tô Lạc Ly lại bắt đầu an ủi Ôn Khanh Mộ.

“Anh không cần!”

Tô Lạc Ly đặt tay của Ôn Khanh Mộ lên bụng mình: “Chú ý, dưỡng thai.”

Ôn Khanh Mộ sờ lên bụng Tô Lạc Ly, sau đó lại cầm đôi đũa lên, ăn cơm tiếp.

“Anh Ngọc, bây giờ anh không còn bất kỳ điểm đặc thù nào của ma cà rồng nữa, vậy tức là anh đã được giải trừ phong ấn rồi nhỉ? Vậy anh có biết cách để giải trừ phong ấn không?”

Đây mới là chủ đề mà Tô Lạc Ly quan tâm, cô không muốn Ôn Khanh Mộ phải chịu khổ vào đêm trăng tròn nữa.

“Chuyện này… anh không hề có ấn tượng gì cả.” Giản Ngọc mỉm cười đầy vẻ áy náy.

“Vậy con có nhớ là lúc ở với đàn sói, con đã bị cả đàn bài xích từ bao giờ không vậy?” Ôn Hạo vốn ít nói bỗng hỏi dò.

“Bị bài xích?” Giản Ngọc không hiểu câu hỏi này cho lắm.