Chương 879

“Lạc Ly thật sự càng ngày càng tốt, bị người khác cướp mất đại diện thương hiệu, chẳng những không tức giận mà còn nói giúp người ta, cho Lạc Ly một like!”

“Có ai thấy Lạc Ly nhà chúng ta lại xinh đẹp hơn không?”

Ngoài ra, “Nhan sắc của Tô Lạc Ly đã vươn lên một tầm cao mới” cũng lặng lẽ leo lên bảng hot search.

Ban đầu, Tô Nhược Vân ký hợp đồng với Girl Thời gian cập nhật là một chuyện rất lớn, nhưng lại bị Tô Lạc Ly chiếm hết spotlight!

Nhìn hot search nói về nhan sắc của mình vươn lên một tầm cao mới trên Weibo, về nhan sắc của mình, trong lòng Tô Lạc Ly cũng rất vui.

“Có gì mà em cười ngây ngô vậy?” Ôn Khanh Mộ ra khỏi phòng tắm thì thấy Tô Lạc Ly đang nhìn chằm chằm vào điện thoại và cười ngây ngô.

“Chồng à, anh có thấy em trở nên xinh đẹp hơn không?”

Xét cho cùng thì điều mà một người phụ nữ để ý nhất chính là mình có xinh đẹp hay không.

“Mập.” Ôn Khanh Mộ không chút do dự mà vạch trần.

“Đâu ai nói như anh chứ?”

Tô Lạc Ly cúi đầu nhìn mình, quả thực là cô mập hơn trước.

Cô luôn ở trong nhà sống an nhàn sung sướng, hơn nữa sau khi bắt đầu cho con ăn sữa, vòng một của cô đã tăng lên đáng kể, càng trở nên đầy đặn hơn.

“Nhưng mọi người đều nói em mập trông đẹp hơn trước!”

“Vậy em cảm thấy heo nái có đẹp không?”

“Anh lại đi so sánh em với heo nái? Hôm nay người đàn ông này sao vậy!”

Tô Lạc Ly tức giận ném điện thoại sang một bên, “Anh khen em mấy câu thì chết à?”

“Xinh, đẹp, xinh hơn trước đây, đẹp hơn trước đây, được chưa?”

Giọng điệu lấy lệ của Ôn Khanh Mộ khiến Tô Lạc Ly càng tức giận.

“Anh tới đây cho em, mau nói lời thật lòng!” Tô Lạc Ly ngồi lên lưng Ôn Khanh Mộ và bóp cổ anh.

“Anh nói lời thật lòng mà!”

“Nhưng em thấy anh nói rất qua loa, lấy lệ!”

Tô Lạc Ly cúi người xuống.

Ánh mắt Ôn Khanh Mộ chợt nhìn thẳng vào ngực Tô Lạc Ly.

Vì vẫn đang cho con ăn sữa nên quần áo của cô đều rất rộng rãi.

Cho nên Ôn Khanh Mộ vừa nhìn đã thấy hết.

Ôn Khanh Mộ không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngực Tô Lạc Ly.

Khi Tô Lạc Ly phát hiện ra, cô vội vàng ngồi thẳng dậy và lấy tay che ngực.

“Đồ lưu manh! Anh nhìn đi đâu vậy!” Tô Lạc Ly xấu hổ lẩm bẩm một câu.

“Bé cưng có thể bú, bây giờ ngay cả nhìn mà anh cũng không được nhìn à?”

Vừa dứt lời, Mặt Tô Lạc Ly càng đỏ hơn!

“Anh nói linh tinh gì vậy?”

Ôn Khanh Mộ nghiêng người đè Tô Lạc Ly xuống dưới.

“Anh làm sao vậy?” Tô Lạc Ly căng thẳng nhìn Ôn Khanh Mộ.