Chương 942

Mặc dù bị cắt ngang có hơi bực bội, nhưng cách duy nhất là tiếp tục.

Lại là tiếng bước chân dồn dập.

“Mợ chủ, mợ chủ, cậu chủ nhỏ lại tỉnh rồi, khóc mãi không ngừng, mợ mau đến xem đi!”

“Mấy người làm việc kiểu gì thế? Sao ngay cả một đứa bé cũng không trông được!”

Không đợi Tô Lạc Ly lên tiếng, Ôn Khanh Mộ đã tức giận quát về phía cửa.

Có lẽ người giúp việc sợ hãi nên vội bế em bé rời đi.

“Không sao đâu, thằng bé chỉ nghịch thôi, chắc là nghịch một lúc rồi sẽ ngủ.”

Câu này của Tô Lạc Ly như đang an ủi Ôn Khanh Mộ, càng giống như đang an ủi chính mình.

Lúc này Ôn Khanh Mộ đã cáu kỉnh rồi, Tô Lạc Ly không muốn chọc anh giận nữa.

Hai người tiếp tục, nhưng rõ ràng Tô Lạc Ly hơi mất tập trung.

Nói cho cùng thì cô vẫn lo lắng cho con trai của mình.

Ôn Khanh Mộ đã cởi hết quần áo của Tô Lạc Ly rồi nhưng cuối cùng anh vẫn chán nản mà dừng lại.

“Bỏ đi, em đi xem con trai đi.”

Suy nghĩ của Tô Lạc Ly đều bị Ôn Khanh Mộ nhìn thấu.

“Không sao đâu, con trai chỉ nghịch thôi.”

“Em cũng chỉ nói vậy thôi, nhìn em nằm ở đây như con cá chết anh chẳng còn tâm trạng gì nữa cả, mau đi đi!”

Ôn Khanh Mộ lật người đi.

“Vậy em đi xem thằng bé rồi quay lại, anh yên tâm đi, trong mười phút em chắc chắn sẽ quay lại.”

Tô Lạc Ly nói xong thì vội vã xuống giường, mặc quần áo rồi đến phòng của em bé.

“Mợ chủ, có thể là cậu chủ nhỏ biết mợ về rồi nên quậy mãi.”

“Để tôi dỗ thằng bé vậy.”

Tô Lạc Ly bế con trai lên, cậu bé trong lòng cô lập tức bật cười.

“Nhóc con! Con còn cười nữa, lát nữa chọc bố con tức lên xem bố có đánh con không.”

Bé cưng cười càng vui vẻ hơn.

“Được rồi, đã muộn lắm rồi, phải đi ngủ thôi, ngoan nào, mẹ cũng rất mệt rồi.”

Tô Lạc Ly ngâm nga bài hát ru, chẳng bao lâu sau thì bé cưng chìm vào giấc ngủ.

Lần này cô đợi cậu bé ngủ say rồi mới rời đi.

Lúc Tô Lạc Ly quay lại phòng ngủ thì Ôn Khanh Mộ đã ngủ rồi.

Cũng không biết anh ngủ thật hay giả vờ nữa.

Tô Lạc Ly lặng lẽ thở dài rồi nằm sát bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

Bên kia, Mộ Dung Dịch được người trong nhà hàng đưa vào bệnh viện, băng bó vết thương cho anh ta.

Anh ra cũng đã hơi tỉnh rượu, cú đấm của Ôn Khanh Mộ nhanh quá, lúc anh ta còn chưa phản ứng lại thì hai mắt đã bị đấm cho nhìn không rõ, hơn nữa anh ta lại uống nhiều nên càng không biết mình bị đánh thế nào.

Mộ Dung Dịch được đưa về nhà, lúc đó Tô Nhược Vân đã ngủ rồi. Cảm nhận được có người mở cửa, cô ta lập tức bật dậy, thấy đầu Ôn Khanh Mộ quấn băng, mắt cũng bị đánh như gấu trúc thì giật mình.