Diên lái xe vào đường cao tốc, di động của anh ta nhận được cuộc gọi của Phó Thanh Viên, mà trước đó di động mãi vẫn không có tín hiệu gì.
Điện thoại vừa được nhận, Phó Thanh Viên liền lo lắng nói: “Bên anh thế nào rồi? Tín hiệu của em bị nhiễu sóng, em không thể xác định được vị trí của bọn anh…”
“Anh ra ngoài rồi, chuẩn bị đến nhà họ Cố.”
“Vậy Lê Sa thì sao? Chị ấy có an toàn không? Bên em không thể nhận được định vị của chị ấy, có người đã ngắt kết nối, có lẽ là một hacker rất giỏi.”
“Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã bắt đầu hành động, trước mắt, cô ấy có thể nói là an toàn, nhưng cũng sợ những ngày tháng sau này không dễ sống, đến nơi rồi nói sau.”
Diên không quay về nhà, sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ lo lắng khi cô nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
Phó Thanh Viên cũng không giấu Cố Thành Trung, Diên đến nhà họ Cố, khắp người đều tỏa ra mùi máu tanh.
Cố Thành Trung ngay lập tức gọi bác sĩ gia đình đến, lúc này vết thương mới được cầm máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thành Trung lo lắng hỏi.
Diên liền đem đầu đuôi câu chuyện nói qua một lần.
“Cũng may là Lê Sa đã cứu anh, nếu anh chết trong tay bọn xã hội đen này, cô ấy đã có thể hoàn toàn thoát tội.”.

Truyện Kiếm Hiệp

“Tôi biết, tôi nợ Lê Sa một mạng, sau này sẽ trả lại cho cô ấy.”
Diên yếu ớt nói.
Việc mà anh ta đã đáp ứng với cô ấy, chốc lát không thể quên được.
Lê Sa đã cứu anh ta một mạng, anh ta muốn trả lại cho cô ấy sự tự do, như vậy mới công bằng.
“Đúng rồi, Trúc Linh đã phát giác được gì rồi, cô ấy có hỏi gì anh không?”
Cố Thành Trung nhớ đến chuyện này, trong lòng có chút lo lắng, anh hỏi.
Tâm trạng của cô tối qua rất bất thường, khiến anh suốt một ngày cứ lo lắng không yên.
Diên nhớ đến chuyện mà mình đã đáp ứng với Hứa Trúc Linh, anh ta lắc đầu không nói gì.
Lúc này, Cố Thành Trung mới thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ rằng Hứa Trúc Linh vẫn chưa biết gì cả.
Diên gọi điện nói với Hứa Trúc Linh, sau khi đưa Lê Sa về sẽ ở lại đây, Hứa Trúc Linh cho rằng bọn họ đã hòa giải như trước, hy vọng rằng anh ta sẽ bên cạnh Lê Sa không phải quay về nữa.
Nhưng bọn họ không ai biết rằng Lê Sa đã bị bắt lại rồi.
Diên trằn trọc cả đêm, không tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Tính khí của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, ai ai cũng biết, một chút cũng không thể tha thứ cho người khác, không chấp nhận bất kỳ đe dọa, lừa dối hay phản bội nào.
Những gì Lê Sa làm ngày hôm Kinh Xuyên Lăng Tử.
Cho dù bọn họ là chị em nhưng anh ta vẫn không yên tâm.
Mà lúc này, thương của Lê Sa đã được xử lý xong, vì mất máu quá nhiều nên cô ấy không thể đi lại được.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã giải quyết xong mọi việc, Cốc Xuyên Trí Gia báo cáo rằng Lê Sa vẫn chưa ngủ và đang đợi cô ta.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nheo mắt giận dữ, sau đó mới đến phòng của Lê Sa.
“Chị.”
Lê Sa vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nhưng vì đã chích thuốc mê, nên xuống đất.
Mà Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lạnh lùng nhìn cô ấy, hoàn toàn không có ý đỡ cô ấy dậy.
Ngược lại, Cốc Xuyên Trí Gia ở phía sau nhìn thấy, anh ta không đành lòng muốn bước lên nhưng bị Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ngăn lại.
“Ra ngoài, chị em bọn tôi nói chuyện, không đến lượt hạng tôi tớ như anh xen vào.”
“Vâng…”
Cốc Xuyên Trí Gia nhìn Lê Sa tràn đầy lo lắng, cuối cùng đành phải sĩ ưu tú nhất bên cạnh Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, từ khi còn nhỏ đã bị bắt giữ, ngoài ra còn có chín mươi chín người khác cũng có thân phận giống anh ta.
Nhưng chỉ có mười người tiếp tục sống sót. 
Bọn họ phải học tất cả các loại nhẫn thuật, giỏi thương pháp xạ kích, để đảm bảo an toàn cho người thừa kế, khi cần thiết phải hy sinh tính mạng của chính bản thân mình.

Tuyển cùng khắc nghiệt, bao gồm cả việc giết chết những cộng sự đã cùng ăn cùng ngủ với mình, cuối cùng mới có thể sống sót.
Anh ta là người giỏi nhất trong số mười người, đã giết chết người cộng sự tốt nhất, tuổi đời còn trẻ nhưng đã xuất đầu lộ diện dưới ánh mặt trời.
Nhưng chín người còn lại chỉ có thể ở trong bóng tối, đảm bảo an toàn cho gia chủ, hoặc được phái ra lại bảy người.
Lê Sa cũng có một vệ sĩ ngầm, là đồng đội của anh ta.
Lúc đầu người đó bị chính anh ta chém trọng thương, lúc hấp hối chuẩn bị bị ném xuống hố chôn tập thể, nhưng lại được Lê Sa cứu lên.
Chỉ là… anh ta vẫn chết.
Vì một chứng bệnh hiểm nghèo, mà anh ta qua đời vì bạo bệnh.
Trên người anh ta còn gánh thêm một nhiệm vụ, không chỉ bảo vệ sự an toàn của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, mà còn bảo vệ Lê Sa.
Lúc cần thiết, mạng sống của Lê Sa còn lớn hơn mạng của chủ nhân.
Đây là nguyên tắc thi hành cao nhất của anh ta!
Anh ta liếc nhìn Lê Sa một cách sâu sắc, cuối cùng đóng cửa lại, nhưng không thể đi xa, anh ta muốn nghe trộm nội dung cuộc nói chuyện bên trong.
“Chị…”
Lê Sa khó khăn bò dậy, bám vào thành giường, miễn cưỡng đứng lên.
“Em biết chị rất tức giận, chị sẽ trừng phạt em, cho dù là hình phạt gì em cũng chấp nhận, em sẽ không trốn tránh.”
“Chị cho rằng em gái của chị rất sợ đau nên mỗi lần cô ấy phạm lỗi, chị đều giúp cô ấy cáng đáng.

Nhưng không ngờ cô ấy không hề sợ đau, hôm nay cô ấy đã tự bắn vào người mình vì một tên đàn ông, còn đe dọa chị nữa.

Thật là, khiến chị mở rộng tầm mắt! “
“Chị đã bị em lừa dối hơn 20 năm sao?”
“Chị...!không phải, Diên không như vậy, anh ấy không phải người xấu, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
“Anh ta đã làm nhục chị, chính là kẻ thù của chị, đáng ra em phải đứng về phía chị, lợi dụng anh ta không phòng bị, đâm một nhát thật mạnh vào tim anh ta.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nói một cách tàn bạo.
“Em…”
Lê Sa nói  không nên lời, bởi vì...!không có gì để nói.
Cô ấy đã phản bội lại chị mình, nên phải nhận lấy trừng phạt.
“Chị, em chịu phạt, cho dù là gì em đều chịu hết.”
“Hình phạt của chị đối với em chính là kết hôn sớm hơn dự định, chị đã yêu cầu tộc quay trở lại Hà Nội, bàn chuyện hôn sự với thân vương rồi.”

“Cái gì?”
Lê Sa trợn mắt kinh hãi, vốn dự tính rằng sẽ đính hôn trong năm nay, cuối năm kia mới kết hôn.
Thân vương rất yêu Lê Sa, cô ấy tùy ý lung lay, nói rằng mình không nỡ rời xa gia đình, muốn làm cô nương ở nhà trong hai năm nữa.
Thân vương sẽ đồng ý, chỉ nói rằng sẽ đính hôn trong năm nay, nhưng một tháng trước lễ đính hôn cô ấy đã bỏ trốn.
Nhưng không ngờ bây giờ sẽ trực tiếp kết hôn! 
“Thân vương đã gọi cho chị, ngài rất phấn khởi cùng chị định một ngày lành tháng tốt, chẳng bao lâu nữa, tin tức về hôn lễ giữa công ty Kinh Nhật và hoàng gia sẽ gây chấn động khắp Hà Nội.”
“Không, chị ơi, cầu xin chị, đừng mà, em không yêu anh ấy, một chút cũng không...”
“Chị ơi, chị muốn phạt em thế nào cũng được, nhưng em không muốn kết hôn, cầu xin chị...”
Cô ấy nhào về phía Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử một cách thảm hại, cuối cùng là quỳ xuống sàn nhà.
Cô ấy nắm chặt lấy góc áo của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, khóc như một đứa trẻ.
“Sợ rồi?”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ngồi trên ghế sô pha, đôi chân ngồi bắt chéo thanh nhã, đẩy tay Lê Sa ra.
Cô ta cúi xuống, bóp lấy cằm Lê Sa bằng những ngón tay trắng nõn, buộc Lê Sa phải ngước đầu lên nhìn cô ta cao cao tại thượng.
Cô ta nhếch đôi môi đỏ xinh đẹp, mỉm cười rồi nói: “Bây giờ mới sợ sao?”
“Chị, em biết lỗi rồi.”
Khuôn mặt Lê Sa giàn giụa nước mắt, muốn thoát khỏi tay của chị gái, nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã dùng sức để khiến cô ấy không thể nào quẫy thoát được.
Cằm bị bóp đến đỏ, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không có vẻ gì là đau lòng cả.
Trong thế giới của cô ta, những kẻ phản bội mình đều là những kẻ không thể giữ lại.
Cho dù, là người em gái cùng chung máu mủ với mình.
Lê Sa đã “cõng rắn cắn gà nhà”, vậy cô ta còn yêu thương người em gái này làm gì, sớm gả đi vẫn có thể củng cố mối quan hệ giữa công ty Nhật Kinh và hoàng thất.
Trong mắt cô ta không có tình thân, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân!.