Theo quy trình của bệnh viện, chỉ cần người nhà ký vào giấy chứng tử, liền có thể đưa người mất về, sau đó lại đến cục công an, phán định người này đã qua đời.
Như vậy...!người này đã biến mất trong xã hội, ký ức của mọi người về cô ấy chỉ có thể dựa vào hồi ức.
Nhưng Cố Thành Trung thế nào cũng không thể động tay được.
Anh đã viết tên mình không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ anh căm ghét nó đến như vậy.
Anh cầm lên rồi đặt xuống vài lần, cuối cùng cứng rắn cầm đến gãy bút.
Phần gãy đâm vào da thịt, máu tươi theo ống bút chảy xuống.
“Anh, anh…”
Cố Ngọc Vy muốn nói gì đó, nhưng lại bị Nguyên Doanh ngăn lại.
“Để anh ấy yên tĩnh một chút, ký tên vào giấy chứng tử là quá tàn nhẫn với anh ấy rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi, anh ấy không còn là con nít nữa, dù trời có sập xuống, anh ấy cũng sẽ sắp xếp lại cảm xúc của mình thôi.

Vì anh ấy là Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh mất rồi, anh ấy vẫn phải bước đi trên con đường mình cần đi.


Em còn đang mang thai, làm việc với cường độ cao như vậy đã không chịu nổi rồi, ngoan, theo anh về nhà nghỉ ngơi.


Nguyên Doanh thương xót vỗ về lên khuôn mặt của cô ấy.
Cô vất vả dưỡng thai trong một thời gian dài, cuối cùng nhận được tin vui, rằng thai nhi đều bình thường, ngoài ra cô vốn là bác sĩ nên yêu cầu với bản thân khắt khe, cả mẹ và thai nhi đều rất khỏe mạnh.
Nhưng bụng to ra, mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
Tuy rằng trong phòng phẫu thuật, đa phần đều do Nguyên Doanh phụ trách, cô chỉ ở bên cạnh kiểm tra điện tâm đồ và đưa dụng cụ, nhưng hai người cũng đã đồng hành lâu như vậy.
Cố Ngọc Vy khẽ gật đầu, việc đã đến nước này, không ai có thể cứu vãn được gì nữa.
Cô ấy cũng sắp làm mẹ, dĩ nhiên rất hiểu tâm trạng của Cố Thành Trung.
Nhưng hiện tại không ai có thể giúp anh, chỉ có chính bản thân anh mới có thể ra ngoài.
Nguyên Doanh nhìn Cố Thành Trung một cái nhìn đầy ẩn ý rồi mới kéo Cố Ngọc Vy rời đi.
Cô ấy không chịu về nhà, chỉ muốn lên phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.
Cô ấy ngủ không yên giấc, vì vậy cứ nằm đợi trên băng ghế dài, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
Nguyên Doanh biết cô ấy quan tâm đến người anh trai này, mà anh ta còn quan tâm đến người anh em này hơn cả cô, vì vậy cũng không có ý ngăn cản.
Họ đợi bên ngoài cả nửa tiếng đồng hồ, Cố Thành Trung mới bước ra.
Cố Ngọc Vy vào trong xem giấy chứng tử, cô ấy phát hiện nó đã thấm đẫm máu, thậm chí còn bị xé thành vô số mảnh nhỏ.
Không có giấy chứng tử thì không thể trình báo, xã hội vẫn còn công nhận sự tồn tại của người này.
Nhưng… người đã chết rồi, dù có tránh né bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì!
Cố Thành Trung đưa thi thể của Hứa Trúc Linh về nhà, hiện đang là mùa hè nên rất khó bảo quản thi thể.
Với quyền lực của Cố Thành Trung, muốn bảo quản xác chết cũng không khó khăn gì, nhưng nhà họ Quý đã đến đòi người.
Quý Thiên Kim rất tức giận khi biết tin Hứa Trúc Linh gặp nạn, bà ta coi Hứa Trúc Linh như con ruột của mình.
Bà ta không có con, bà ta và Bạch Nhược Minh Lan là chị em sinh đôi.
Hứa Trúc Linh cũng giống như con của bà ta vậy.
Cô gặp chuyện, Quý Thiên Kim còn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Sống muốn nhìn thấy người, chết muốn nhìn thấy xác, Cố Thành Trung giữ xác cô trong phòng, đóng kín cửa không cho ai gặp, đây được xem là thứ đạo lý gì?
Quý Thiên Kim đã trực tiếp tìm một quả bom nhỏ, làm nổ tung cổng chính nhà họ Cố, không ai có thể ngăn cản được bà ta.
Cố Thành Trung giống như bị điếc, bên ngoài tình cảnh hỗn loạn, nhưng trong nhà đang chơi nhạc giao hưởng.
Trong phòng ngủ, nơi đáng lý dùng để kê giường lại được đặt một chiếc quan tài bằng thủy tinh, nhiệt độ bên trong cực kỳ thấp, có thể bảo quản thi hài nguyên vẹn.
Quý Thiên Kim hung hăng lao lên lầu, không ai kịp ngăn cản.
Bà ta đá tung cánh cửa phòng, nhìn thì thấy Cố Thành Trung trơ ra như đá, đứng trước cỗ quan tài không hề nhúc nhích.

Trong mắt anh chỉ có Hứa Trúc Linh, mà vốn dĩ chúng cũng không chứa thêm những thứ khác.
Quý Thiên Kim lao đến và trực tiếp đẩy anh ra.
Đã liên tiếp mấy ngày anh không có giọt nước vào người, thân thể sớm đã yếu không trụ nổi.

Chỉ cần một cú đẩy nhẹ như vậy, anh ngã xuống đất một cách thảm hại, nhưng vẫn kiên trì đứng dậy, đi về phía cỗ quan tài.
Quý Thiên Kim tức giận nắm chặt cổ áo anh, nói: “Trúc Linh xảy ra chuyện, cậu chỉ biết giấu xác nó đi, ngay cả cậu cũng trốn đi.

cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện tại sao lại có một tên cướp trắng trợn như vậy không? Đúng là đau lòng cho Trúc Linh mà.”
“Cậu không đi báo thù cho nó, mà lại ở đây đắm chìm trong đau khổ, vậy Trúc Linh của tôi há không phải chết vô ích rồi sao?”
“Cố Thành Trung, nếu không phải vì cậu, Trúc Linh sẽ không chết.

Trúc Linh là người nhà họ Quý, người dì này sẽ mang nó đi! Khi nào anh báo thù cho Trúc Linh xong, tôi sẽ cho phép cậu đến trước mộ nó thắp nhang.”
“Nếu không, cả đời này cậu đừng nghĩ đến việc gặp lại Trúc Linh, cũng đừng nghĩ đến việc thắp cho nó một nén nhang.

Tần Nhâm Thành, ông còn đứng đực ra đó làm gì, trong nhà này chỉ cần thứ đồ nào của Trúc Linh đều mang hết đi, tôi khiến cậu ta ngay cả việc nhìn vật nhớ người cũng không thể, tôi cũng muốn tự mình lập một cái mộ chôn quần áo và di vật của nó.”
Quý Thiên Kim luôn mạnh mẽ và kiên quyết như vậy, một lời đã nói ra, không ai dám làm trái lại.
Cùng đến đây còn có vợ chồng Cố Chí Thanh, bọn họ đã ở ngoài cổng suốt hai ngày hai đêm, ngôi nhà này bị khóa bên trong, chỉ có Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung ở trong đó, không ai có thể vào trong chăm sóc chúng.

Cố Chí Thanh cho rằng Quý Thiên Kim đến đây chắc chắn cũng không vào được, nhưng không nghĩ bà ta dũng cảm như vậy, không nói nhiều lời liền cài thuốc nổ trước.
Bây giờ quan trọng nhất là phải đưa Trúc Linh đi, cái này không phải dùng để lấy mạng Cố Thành Trung sao?
“Bà thông gia, nếu chị làm đến mức tuyệt tình như, không phải là muốn lấy mạng Thành Trung sao?”
“Mạng của con trai ông là mạng, còn mạng của con gái tôi không phải là mạng sao? Từ khi Trúc Linh được gả về nhà anh đã không có lấy một ngày tốt đẹp.

Cố Thành Trung, nếu cậu trả thù cho Trúc Linh, chuyện đó còn dễ nói.

Nếu cậu không trả thù được, cậu chết rồi cũng không thể chôn cùng huyệt với nó.


“Cùng huyệt…”

Cố Thành Trung nghe được những lời này, con ngươi liền chuyển động, rốt cục cũng có chút phản ứng.
“Thật không? Nếu cháu báo thù cho cô ấy, có thể để cháu chôn cùng một chỗ Trúc Linh.”
“Phải, chỉ cần cậu báo thù được cho nó.”
Quý Thiên Kim nheo mắt nói.
“Cố Thành Trung, lời này của cậu là có ý gì? Lẽ nào cậu tính đi theo Trúc Linh?”
“Tại sao không thể? Lẽ nào đàn bà chết vì đàn ông thì chôn theo được, mà đàn ông tự tử vì đàn bà thì không được sao?”
Quý Thiên Kim trừng mắt một cái.
“Tôi không có ý này!”
Cố Đình Sâm rất gấp gáp, ông biết rằng tình cảm giữa chúng rất sâu sắc, không ai có thể sống tiếp nếu không có người kia, nhưng với tư cách là bố mẹ, ông nhất định sẽ ích kỷ, hy vọng rằng Cố Thành Trung vẫn tiếp tục sống tốt.
Tất nhiên, họ vẫn còn một đứa con!
Gia đình của họ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nhưng bây giờ lại tan vỡ.
“Dì, cháu muốn gửi Trúc Linh đến nhà họ Quý, cháu sẽ báo thù cho cô ấy.”
Cố Thành Trung thẳng sống lưng, nói từng chữ một.
Chỉ có trả được thù, anh mới có thể hoàn thành tâm nguyện, có mặt mũi xuống đó tìm cô.
Cho dù Quý Thiên Kim không nói, tự anh cũng sẽ làm vậy.
Chỉ là, anh không phấn chấn nổi.
Điều Quý Thiên Kim muốn nói là Trúc Linh đã không còn, phải điều tra kỹ lưỡng hung thủ, thay vì ngồi đây ôm ấp hoài nỗi đau khổ.
Cô trước một bước cũng không sao, anh sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi.
Cô ấy luôn đi rất chậm, cô ấy mất đi chẳng qua chỉ là đi nhanh hơn một chút thôi, anh nhất định sẽ đuổi kịp.
Quý Thiên Kim nghe vậy, cũng không muốn làm chuyện này đến mức quá tuyệt tình, đáp ứng với anh việc đưa người trở lại.
Cố Thành Trung cũng không biết tìm đâu ra một nhà sư vân du bốn phương để cầu siêu cho Hứa Trúc Linh, hai mươi bốn ngọn đèn luôn sáng được thắp sáng, giữ cho chúng không bị tắt lửa trong ba ngày ba đêm, liên tục thêm dầu mè vào bên trong.
Cố Thành Trung không muốn mượn tay người khác, chỉ một mình canh giữ trong phòng.
Quý Thiên Kim để anh ở một mình với Hứa Trúc Linh, từ ngày đến đêm, từ đêm sang ngày….