“Khi bé tôi giúp đỡ anh, nói với anh, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn mới có được tự do.

Tốc độ trưởng thành của tôi không nhanh được như anh, trông thấy anh từng bước đi lên, đi đến vị trí hiện tại, làm một người bạn, tôi rất mừng cho anh.

Thân vương Akihito ơi, nhà vua và Nội các đích thân trao tặng phong hào cho anh, vinh quang nhường nào.
“Tôi cảm thấy, tuy em cách sự tự do của em một khoảng xa xôi, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng hơn nữa.”
“Tôi cho rằng anh là tấm gương của tôi, nhưng anh muốn cưới tôi, anh muốn nhốt tôi lại trong phủ Thân vương.

Tôi rất ghét gia tộc mình, tôi cũng rất ghét hoàng gia.

Tôi bị những quy tắc của gia tộc bó buộc hai mươi mấy năm.

Anh còn muốn tôi bị những quy tắc của hoàng gia nuốt chửng nữa sao?”
“Tôi có thể cho em những thứ tốt nhất!”
Samegawa Akane nói với cảm xúc hơi kích động.

Nikkyo Risa nghe vậy, bật cười thành tiếng.
“Đó đều là những thứ tôi xem thường.”
Cho đến giờ anh ta vẫn không biết cô muốn gì, trước giờ chưa từng cho cô (những thứ cô muốn), thậm chí còn muốn giam cầm cô.
Nói xong chữ cuối cùng, hai người đều rơi vào một sự im lặng tĩnh mịch.
Bầu không khí ngừng chuyển động, bên trong xe vô cùng áp lực.
Màu mắt của Cung Xuyên sâu xa, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
“Nikkyo Risa, đừng phản bội tôi, nếu không tôi sẽ làm cho em hối hận.”
Anh nói một cách sâu xa, đây là uy hiếp.
Nikkyo Risa nhìn bên ngoài cửa kính, không đáp lời, nhưng lại dần dần ướt nhòe đi đôi mắt.
Cô mở cửa sổ, gió buổi đêm thổi vào bên trong, thổi khô tất cả những giọt nước mắt.
Cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn theo anh ta quay về, cô không có năng lực để kháng cự.
Diên nằm trên chiếc giường mềm mại ở khách sạn, đau đầu xoa bóp huyệt Thái Dương.
Cậu liên tục gọi điện cho Nikkyo Risa, nhưng cô ấy không nghe.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu vội vàng kích động bắt máy.
“Nikkyo Risa...”
“Là tôi.”
Halley thản nhiên nói, bên trong lời nói lại chứa đựng sự thất vọng không thể che lấp được.
“Halley, anh sao vậy?”
“Chuyện ở Đà Nẵng tôi đều biết, cậu ở đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, về đi.”
“Cô ấy...!vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, chẳng qua là...!cô ấy đưa ra một quyết định, tôi không thể định đoạt, nên chỉ có thể tìm đến cậu.”
“Quyết định gì?”
Diên sốc lại tinh thần hỏi.
Sau khi Halley nói xong, Diên nằm trên giường lập tức bật dậy, vô cùng khiếp sợ.
“Sao? Anh nói thật à, cô ấy thật sự đã nói vậy ư.”
“Ừ, ý của cô ấy đã quyết định, nên tôi mới hỏi cậu.

Có lẽ...!đây là cơ hội cuối cùng của cậu, tôi muốn tác thành cho cậu.”
Halley cố lấy can đảm để nói.
Tác thành cho người mà mình yêu, việc này cần phải có dũng khí rất lớn.
Nghe vậy, Diên rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, cậu ta nói: “Tôi về ngay, theo sát cô ấy giúp tôi, trăm ngàn lần đừng để cô ấy làm việc gì ngốc nghếch.”
Cậu ta lập tức xuất phát, vội vàng quay về London.
...
Bên Cố Thành Trung dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với Ayako Nekkeikawa, làm cho Ayako Nekkeikawa đã hoàn toàn thất thủ.
Mỗi một bước đi trong kế hoạch biển thủ Tập đoàn Cố Linh cũng gặp trục trặc.
Đã sắp đến bước ngoặt quan trọng cuối cùng, nếu Hiệp hội thương mại vẫn còn tồn tại, vậy thì mọi người đều có sức mạnh để cạnh tranh quyền kinh tế.
Tin từ Hà Nội gửi về, làm cho Ayako Nekkeikawa đẩy nhanh tốc độ.
Ayako Nekkeikawa vừa đắm chìm trong “cám dỗ” mà Cố Thành Trung đã chủ động thân thiết, vừa phải đối diện với áp lực từ gia tộc.
Cô ấy biết rõ rằng, khởi nguồn cho một công cuộc to lớn, cần phải làm tất cả vì gia tộc.
Nhưng...!cô không nỡ.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quyết định, làm theo ý của người trong gia tộc, không được nhân từ nương tay.
Hơn nữa vào lúc này, Samegawa Akane tìm đến cửa, bảo rằng phải bảo vệ nhà họ Cố chu toàn, xem như là cảm ơn ân tình Cố Thành Trung đã cứu Nikkyo Risa.
Nghe thấy thông tin này, cô ấy vui mừng khôn xiết, lập tức báo với gia tộc đây là ý của Thân vương Akihito, gia tộc cũng không tiện nói gì.
Cô ấy cũng có cớ để rút tay về, cô sợ ép Tập đoàn Cố Linh quá mức, sẽ làm cho Cố Thành Trung không vui.
Cuối cùng Tập đoàn Cố Linh cũng có cơ hội xả hơi, kinh tế và cổ phiếu đều ổn định trở lại.
Sau khi biết tin, Cố Thành Trung vô cùng cảm kích, mời cô ấy đến nhà họ Cố ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Cố Thành Trung mời cô ấy về nhà.
Cô ấy rất vui mừng, chọn chiếc váy xinh đẹp nhất, xịt loại nước hoa đàn ông thích nhất, đánh một lớp trang điểm tinh tế.
Cô gái trong gương, dáng người phía trước cong cong phía sau nảy nở, chiếc eo thon xinh đẹp khoảng chừng một vòng tay, dáng đi tha thướt, từng bước đi đều như có sen nở dưới chân.
Ông trời ban cho cô vẻ ngoài xinh đẹp nhất, làm điên đảo chúng sinh.
Đối với đàn ông mà nói, đây quả thật là một thanh kiếm sắc bén, giúp cô làm chuyện gì cũng dễ thành công.
Cô hưởng thụ lợi ích mà khuôn mặt mang lại, đồng thời cũng đau khổ, vì cô không thể tình thấy người đàn ông xứng đôi với cô.
Mãi đến khi gặp được Cố Thành Trung, cô mới hiểu rằng, điều gì là điều cô muốn.
Cô đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, gồm cả việc ngủ qua đêm ở biệt thự của nhà họ Cố.
Cố Thành Trung cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, như một con hổ oai hùng đang săn mồi, đã đặt sẵn mồi nhử ở cửa hàng, đang đợi sơn dương đi vào.
Anh không hề chờ mong vào buổi hẹn này, anh chỉ nghĩ rằng, mời người ta về nhà, nếu cô đồng ý đến, mà lại trễ như vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để ngủ lại.
Nhưng...!anh khó xử.
Anh chẳng có chút hứng thú nào với cô gái này.
Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng mình có phải đàn ông hay không, nhan sắc của Ayako Nekkeikawa xinh đẹp, body thì không có chỗ để chê, đàn ông nhìn thấy đều không thể rời mắt.
Nhưng anh nhìn thấy, thì lại có cảm giác ngu ngốc nhạt nhẽo.
Vì thế, anh đã chuẩn bị riêng vài bức ảnh của Hứa Trúc Linh, ngắm nhìn mỗi ngày để hòng tìm kiếm chút kí ức.

Mỗi lần ngắm thì vẫn có một chút ấn tượng, nhưng ngay sau đó sẽ không còn nữa.
Nhưng trong tiềm thức anh vẫn biết, body của Hứa Trúc Linh không nóng bỏng bằng Ayako Nekkeikawa, cũng không không xinh đẹp, không thông minh tài giỏi như cô ta.
Theo lí thuyết, nếu nhìn Hứa Trúc Linh, sau đó nhìn sang Ayako Nekkeikawa, chắc chắn sẽ bị giật mình, nhưng anh lại chẳng có lấy một cảm giác nào.
Chẳng lẽ...!bốn năm đã bóp méo hết mắt thẩm mỹ của anh?
Lúc anh đang hoài nghi, Phó Lâm đẩy cửa bước vào.
“Anh đang làm gì vậy? Ở một mình lại chuẩn bị một bữa tối dưới nến? Không đúng, có hai bộ dao nĩa, anh mời ai vậy?”
Phó Lâm nhạy bén hỏi một cách nghi hoặc.
Anh ấy chỉ đến để lấy vài món đồ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy chuyện này.
“Mời Ayako Nekkeikawa, đợi con mồi cắn câu.”
“Anh định bán đứng cơ thể? Không được, anh phải giữ mình trong sạch, không được phản bội Hứa Trúc Linh.”
Phó Lâm sốt ruột.
“Đây chẳng phải là kế hoạch chúng ta đã bàn bạc và quyết định từ lâu rồi sao? Phá lệ, lợi dụng tình cảm của cô ta dành cho anh để ra tay.”
“Không giống!” Phó Lâm vội vàng nói: “Lúc ấy anh chưa quên Hứa Trúc Linh, dù anh có lợi dụng Ayako Nekkeikawa, anh cũng hiểu là chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm, chắc chắn sẽ có điểm dừng, ví dụ như chuyện tiếp xúc cơ thể.

Nhưng bây giờ anh là một người đơn độc, anh làm gì em cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng anh không thể, anh không thể phủ bỏ trách nghiệm với Hứa Trúc Linh.”
“Nhưng cô ấy đã chết rồi.”
“Chết rồi thì sao? Em nói cho anh biết, dáng vẻ bây giờ của anh, vốn dĩ không phải Cố Thành Trung!”
“Thế nào? Một người phụ nữ chết đi, anh không còn là chính anh nữa à?”
Anh nói một cách trào phúng, màu mắt trở nên u ám, màu sắc làm người sợ hãi chảy xuôi bên trong.
Lời nói này của Phó Lâm, nghe rất chói tai.
Anh chính là Cố Thành Trung, thân phận, vẻ ngoài, tính cách, đều là Cố Thành Trung, ai cũng không thể phủ nhận.
Chỉ vì Hứa Trúc Linh chết, thì anh không còn là Cố Thành Trung nữa hay sao? Đây là thứ lập luận chó má gì vậy.
Phó Lâm nghe vậy thì bật cười, như là đang cười nhạo anh.
Sau khi nghe thấy, Cố Thành Trung hỏi: “Em đang cười anh à?”.