“Nói nhảm,có phải là ngon quá rồi không, cảm động muốn khóc hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng xem thường đầu bếp chúng tôi, lương bọn tôi cũng không thấp đâu, rất nhiều nhà hàng cạnh tranh để dành được chúng tôi về làm đó!”
Cô nói một cách đầy tự hào: “Tôi nói anh nghe, tôi ra ngoài một tháng cũng kiếm được hơn ba trăm triệu, không cần phải ở nhà dựa vào đàn ông sống qua ngày! Tôi còn được chia hoa hồng cuối năm nữa …”
“Khương Anh Tùng đưa ra cho cô cái giá bao nhiêu?”
“Một tỷ rưỡi? Sao hả?”
“Ba tỷ, làm đầu bếp riêng cho tôi, chỉ cần phụ trách ngày ba bữa ăn cho tôi, giúp tôi điều dưỡng bệnh dạ dày.

Trong khoảng thời gian cô làm việc, tất cả các yêu cầu của cô tôi đều đồng ý.”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh sững sỡ, đây…đây là ông trời ném đĩa xuống cho cô sao? Không phải ba tỷ một năm, mà là ba tỷ một tháng sao?
“Anh…anh đang đùa à?”
“Lẽ nào cô không muốn kiếm tiền sao?”
“Đây…”
Cô rất muốn, rất rất muốn! Dẫu sao thì cô vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn.
Vì không chăm sóc tốt cơ thể của mình khi mang thai, tuy rằng ở cữ cũng hồi phục khá tốt, nhưng vẫn không có sữa, đứa bé chỉ đành dựa vào bà thím cho bú.

Hơn nữa cơ thể ốm yếu, sợ là sau này nếu có phải vô viện cũng không ít tiền.
Còn phải lo cho nhu cầu ăn uống của đứa bé sau này, vấn đề giáo dục, rồi lớn lên còn phải tìm bạn gái kết hôn, đều là những khoản tiền rất lớn.
Hơn thế, đứa bé cũng có một phần của Cố Thành Trung, để anh ta chịu một chút tiền nuôi con cũng là chuyện nên làm.
Cô đảo tròn đôi mắt, cái đầu nhỏ đang bàn tính đùng đùng.
Cố Thành Trung đáng ghét, nhưng tiền của anh ta thì không, tờ tiền ông Mao mới đáng yêu làm sao!
Làm người hà cớ gì phải nghiêm túc như vậy, lại gây khó dễ với đồng tiền?
Hơn nữa, chỉ làm có một tháng, thu nhập ba tỷ, sau này có thể an tâp lo cho đứa bé rồi, cứ làm phiền đến người khác cũng rất áy náy.
Cô nghĩ trước nghĩ sau, đều cảm thấy vụ làm ăn này cô không hề lỗ, hơn nữa cô bây giờ ăn mặc như thế này, Cố Thành Trung không thể nào nhận ra cô.
Cuối cùng…cô đã chịu khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.
“Được, tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải đưa hợp đồng cho tôi, tôi muốn giấy trắng mực đen rõ ràng, có hiệu quả pháp lý, lỡ đâu anh là gian thương lừa người thì phải làm sao?”
“Được, có điều ba tháng đầu, nếu cô làm không được ba tháng, tôi có quyền thu hồi mức lương tôi đưa ra cho cô trước đó, đồng thời khởi kiện cô, bồi thường cho tôi một khoản tiền khổng lồ.”
“Ba tháng?”
Hứa Trúc Linh hung dữ nhớn mày, với cô mà nói ba tháng thật sự rất lâu, dẫu sao cô còn phải về nhà với con.
Đứa nhỏ mới lớn, phải xa mẹ không tốt cho nó.
“Sáu tỷ một tháng.”
“Đây không phải vấn đề tiền nong.”
“Mười lăm tỷ.”
Cố Thành Trung đưa ra giá trên trời, hoàn toàn dọa cô một trận.
“Tôi nói rồi, không phải vấn đề tiền nong, tôi bây giờ có thể đi làm nhưng mỗi tháng phải cho tôi nghỉ phép một tuần.”
“Bốn ngày.”
“Không được, một tuần, tôi còn phải quay lại Luân Đôn!”
“Ba ngày.”
“Hả? Rốt cuộc anh có đồng ý đàm phán không, sao lại ngày càng ít đi vậy?”
“Hai ngày.”
“Đừng! Đừng nói nữa, bốn ngày đi.”
Hứa Trúc Linh bị anh ta dọa đến ngẩn người, quả nhiên là gian thương mà.
“Không, chỉ hai ngày, trong ngày đi Luân Đôn, ngày thứ hai quay lại, cô có thể ở lại qua đêm, hài lòng chưa.


Tôi bây giờ đang là người bệnh, bệnh dạ dày có thể tái phát bất kì lúc nào, không thể kéo dài được.”
Hứa Trúc Linh nghe xong, không nói nên lời.
Đang nghĩ về mười lăm tỷ của mình, hay là cứ cắn răng chịu đựng đi, đừng làm cản trở đồng tiền.
“Để tôi nói Khương Anh Tùng đưa cô về biệt thự, khoảng thời gian này tôi sẽ ở biệt phủ dưỡng bệnh, không đi đâu hết, cô ở cùng tôi, tiện thể chăm sóc tôi.”
“Ở cùng anh sao? Không được đâu, cô nam quả nữ không hợp tình hợp lí.”
“Cô cho rằng tôi sẽ làm gì cô sao? Hơn nữa, trong nhà rất nhiều người giúp việc, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy…vậy được, tôi phải nói với sư phụ một tiếng, để ông khỏi lo lắng.”
“Ừ, để Khương Anh Tùng tiễn cô, sau đó cô đến khách sạn thu dọn đồ đạc.

Buổi tối tôi đến, bắt buộc phải nhìn thấy cô.

Cô đi ra trước đi, tôi còn chút việc cần giải quyết.”
Anh ta nói rất nhanh, dường như có việc gì rất quan trọng cần phải làm.
Hứa Trúc Linh nghe xong ngoan ngoan đi ra, cũng không làm phiền anh ta nữa.
Cô chỉ cần làm việc ba tháng, tiền sữa cho đứa bé không cần phải lo nữa.
Cố Thành Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, rơi vào suy nghĩ sâu, tiếp tục nếm thử thêm một miếng cháo nữa.
Mùi vị này thật giống với đồ ăn do Hứa Trúc Linh làm.
Bất luận là hình dáng hay tính cách cô ấy đều rất giống Hứa Trúc Linh, đeo mặt nạ, chỉ nhìn vào đôi mắt đó, thật khiến anh cho rằng Hứa Trúc Linh đã từ cõi chết trở về.
Hơn nữa lần này, thử cháo dinh dưỡng này, trong đầu anh như vọng lại âm thanh của bão tố.
Là cảm giác thân thuộc, là món ăn cô ấy làm.
Anh ăn năm năm trời, lẽ nào mùi vị còn không thể phân biệt sao?
Kể cả có hai người giống nhau trên thế giới này, cảm giác nấu ăn cũng không thể giống như vậy được.
Anh không giám nói hết ra trước mặt cô, sợ cô sẽ nhận ra điều gì đó, hơn nữa rất rõ ràng để nhận ra cô đầy ác cảm với mình, chắc chắn có người đã giở trò gì đó, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là giữ cô lại bên mình.
Chính khoảnh khắc vừa rồi, trái tim anh đều gợi đến giọng nói, ánh mắt, cảm xúc vui buồn hỗn độn, khiến anh đỏ hoen đôi mắt, giọt lệ nóng hổi âm thằm rơi xuống.
Anh chạm vào hai gò má mình, biết đây chính là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, khóe miệng anh hơi cong lên.
Vui vẻ…
Tất nhiên niềm vui, sự vui sướng của sự mất đi đã lấy lại không thể nói lên lời.
Anh dè dặn nếm hết phần cháo còn lại, mỗi một ngụm đều đầy vẻ hưởng thụ.

Đúng lúc này, điện thoại anh rung lên, đầu dây bên kia nói với anh Kỷ Nguyệt đã đến Đà Nẵng, thành công tiếp cận, bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở.
Anh trực tiếp gọi người đến.
Gặp được Kỷ Nguyệt câu đầu tiên anh nói chính là.
“Rốt cuộc Trúc Linh đã chết chưa, cô có thể điều tra ra không hả.”
“Tôi đoán anh nhất định sẽ hỏi tôi vấn đề này, lúc anh gọi điện kiếm tôi ở Đà Nẵng tôi đã đoán ra rồi.

Bất luận là gieo quẻ của phương đông hay chiêm tinh của phương tây đều chỉ rằng…Trúc Linh vẫn chưa chết.

Ít nhất thì, các chòm sao còn lại của cô ấy có hạn, chỉ là rất ảm đạm, chắc chắn được tạo ra từ kiếp nạn sinh tử lớn.

Nhưng mà… Trúc Linh chính xác đã chết rồi, hài cốt đều đã chôn cất, xem ra tôi cũng có lúc tính sai…”
“Qủa nhiên như vậy!”
Cố Thành Trung kích động nắm chặt tay, vui mừng như một đứa trẻ, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng.
Kỷ Nguyệt nhìn anh không hiểu, sao lại vui dữ vậy.
“Vậy cô còn có thể điều tra được thông tin hữu ích nào khác không?” Cố Thành Trung vội vã hỏi.
“Không, người cũng đã chết rồi, tôi không thể tính toán được gì khác? Tôi luôn cảm thấy tôi tính toán không đúng.

Rõ ràng người đã chết rồi, vậy tại sao quẻ lại luôn luận sai.”
“Cô không sai, không hề sai!” Cố Thành Trung có hơi thần thần bí bí, khiến Kỷ Nguyệt nhìn mà đầu óc quay cuồng.
Anh ta độc thoại rất lâu, cứ luôn mồm nói “ nếu không sai”, “cảm giác của tôi đúng” “thật sự là cô ấy” các loại, cả người cứ điên rồ không bình thường.
“Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cho anh, hay là để tôi làm lễ siêu độ cho linh hồn cô ấy.”
“Không cần đâu, cô ấy không cần.” Anh thần sắc chuyên tâm, nói một cách nghiêm túc: “ n tình của Kỷ tiểu thư Cố Mỗ tôi sẽ ghi nhớ, sau này hễ là dùng đến chỗ của tôi, tôi sẽ toàn tâm giúp đỡ.”.