Cô sợ sệt đi xuống lầu, phát hiện bữa sáng đã dọn xong, đang đặt trên bàn.
“Dậy rồi hả? Anh đoán là em sẽ dậy giờ này.”
Cố Thành Trung cất báo buổi sáng, dịu dàng nói với cô.
“Cơm sáng...”
“Buổi sáng là giấc ngủ vàng, nếu được thì cứ ngủ thêm, bữa trưa và bữa tối em làm nhé.”
“Ừm ừm, vậy thì hay quá!”
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, hai người ngồi rất gần nhau, cô không kiềm được nhìn qua tờ tin tức tài chính - kinh tế trong tay.
Trời đất, rốt cuộc thì cái người này “già cỗi” đến chừng nào, vậy mà còn đọc báo buổi sáng nữa.
Đây chẳng phải là chuyện mà các cụ ở thế kỉ trước mới làm hay sao?
Cô ăn một miếng cháo tổ yến rồi mới mở miệng nói: “Chú ba Cố, anh không thấy bây giờ anh vẫn đọc báo thì rất là lạc hậu sao?”
“Em gọi anh là gì?”
Cố Thành Trung nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Chú, chú ba Cố ạ, có vấn đề gì sao?”

Cô chớp chớp mắt, anh đứng hàng thứ ba, gọi anh như vậy thì sao?
Hơn nữa cô quen miệng nói ra danh xưng này, hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn.
Cô hoàn toàn không biết, trừ cô ra, còn rất ít người gọi anh bằng cách gọi này.
“Không, không có gì.”
Bàn tay cầm thìa của anh run nhè nhè, qua một lúc lâu mới ổn định được tâm trạng kích động.
Trên mặt anh chẳng có biểu hiện gì, nhưng trong đáy mắt lại cất chứa ý cười.
“Phải rồi, vừa nãy em nói gì vậy? Báo như thế nào?”
“Nhà anh không có máy tính bảng à? Anh không biết máy tính bảng có chức năng đọc sách thành tiếng sao.

Mỗi ngày anh vừa ăn cơm, vừa nghe tin tức, cảm giác ngồi nghe thời sự có phải rất hay không? Vả lại cũng chẳng lãng phí thời gian, đúng không? Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật số, phải theo kịp thời đại.”
“Ừ, em nói đúng.”
Dù cho vợ có nói gì thì cũng đúng, cứ nghiêm túc tuân thủ là được.
Cố Thành Trung cũng không ậm ờ, lập tức sắp xếp xuống dưới, sai người chuẩn bị máy tính bảng.
Hứa Trúc Linh thấy dáng vẻ dễ phục vụ của anh, trong lòng vui đến nở hoa.
Xem ra mình đã tìm được một kẻ coi tiền như rác, phí nuôi con sau này không thành vấn đề.
Hai người ăn cơm sáng xong, Cố Thành Trung sang phòng sách làm việc, Hứa Trúc Linh làm tổ trong phòng xem phim.
Cuối cùng Cố Thành Trung cũng không nhịn được, gọi điện thoại cho Diên.
Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng tâm trạng của Cố Thành Trung lại hơi bất ổn.
Anh không dám hỏi rốt cuốc mấy tháng qua cô đã trải qua chuyện gì, nhưng lại vẫn muốn biết.
“Diên, là tôi, Cố Thành Trung.”
Anh tự giới thiệu, giọng nói đã hơi khàn khàn.
Diên không hề ngạc nhiên với cuộc gọi của anh, trả lời: “Ừ, anh muốn nói gì?”
“Thế thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, Trúc Linh được cậu cứu về đúng không? Em ấy còn sống và sống rất tốt!”
“Sống rất tốt? Anh có hiểu lầm việc gì không?”
“Sao lại nói vậy?”
“Hứa Tréc Linh là người đã chết một lần vì anh, không, nói cho đúng thì là người đã chết hai lần!” Giọng của Diên vô cùng nghiêm khắc: “Ayako Nikkeikawa cho người tạo tai nạn, tôi đã phát hiện trước từ lâu, chuẩn bị thế thân xong xuôi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hứa Trúc Linh bị nhốt trong trung tâm thương mại, tôi hoàn toàn không thể đổi người.”

“Trên đường chở người đi bệnh viện, tôi mới lấy được thời gian để tráo đổi.

Tình trạng khi đó của cô ấy, vốn dĩ không thích hợp để lặn lội đường xa đến Manhattan, nhưng cô ấy lại sợ chuyện sắp thành công sẽ thất bại”
“Anh do dự lưỡng lự, cứ mãi chậm chạp không chịu ra tay, Hứa Trúc Linh ra quyết định giúp anh, giúp anh không còn lo lắng về sau.”
“Cô ấy sợ Ayako Nikkeikawa điều tra ra được sơ hở, nên vết thương vừa mới ổn ổn một chút, đã đi máy bay đến Manhattan.

Dù cho Halley đã tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô ấy, cũng xém tí nữa là chết! Trên bàn phẫu thuật cô ấy đã ngừng hô hấp, ngừng tim mấy lần, phải đợi đủ bốn mươi tám lần biến mất ở trước điện Diêm Vương, thì mới miễn cưỡng sống lại.”
“Nghe đâu...!anh lại quên sạch các thông tin về cô ấy, cô ấy không tin, hỏi thăm khắp nơi, còn anh thì làm như thế nào? Anh thể hiện sự xem thường cô ấy trước mặt truyền thông, anh nói cô ấy vô cùng tệ trước mặt Ayako Nikkeikawa, anh nói sai tất cả về cô ấy trước mặt tôi, Phó Lâm, thậm chí là người giúp việc trong nhà.”
“Anh điên rồi, mới đi chọn Hứa Trúc Linh.

Vậy ý của anh là, sau khi mất trí nhớ thì anh sáng mắt ra, anh muốn kết thúc sai lầm này phải không? Anh có biết là khó khăn lắm cô ấy mới sống sót, còn mang thai, biết tin tức này cô ấy suy sụp biết bao nhiêu không?”
Diên mạnh mẽ lên án anh, Cố Thành Trung nghe vậy, trái tim co thắt mãnh liệt, đau đớn run rẩy cả người.
Tất nhiên là anh nhớ được giai đoạn đó, những lời nói và việc làm của anh đều thể hiện sự ghét bỏ đối với Hứa Trúc Linh.
Anh thật sự đã quên sạch sẽ, anh thậm chí cũng đã quên, lúc mà khuôn mặt anh bị hủy, bình thường đến vô cùng, Hứa Trúc Linh chưa bao giờ ghét bỏ, mà còn muốn kề vai chiến đấu cùng anh, kinh doanh một nhà hàng nhỏ.
Nếu anh nhớ...!dù cho chỉ nhớ được một chút, thì chắc chắn cũng sẽ không nói ra những lời cầm thú như vậy.
Thật ra trong khoảng thời gian này anh cũng rất đau khổ, trong đầu chẳng nhớ ra được hình bóng của cô, anh tìm kiếm những dấu vết còn sót lại, để hiểu về cô gái này.
Nhưng những hình ảnh và ký tự này sẽ biến mất từng chút ra khỏi đầu, như là có người dùng tẩy xóa, xóa đi sạch sẽ.
Anh từng đau khổ, từng mê mang, thậm chí còn không thể nghe người khác nói ba từ “Hứa Trúc Linh”!
Trừ cách thể hiện dáng vẻ không quan tâm ra, thì đây là sự bảo vệ đối với bản thân.
Nhưng...!anh lại mạnh mẽ vu khống Hứa Trúc Linh.
“Tôi xin lỗi.”
Anh biết ba chữ này là vô ích, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
“Vậy sau đó...!cô ấy đã trải qua những gì?”
Giọng nói của anh run run.
“Anh chọn quên đi cô ấy, vậy thì cô ấy cũng hạ quyết tâm, muốn quên đi anh.

Không chỉ là vì riêng mình, mà còn vì em bé, bác sĩ nói có lẽ đến lúc đó chỉ có thể giữ một, cô ấy muốn giữ đứa bé, tôi không đồng ý.


Cô ấy không biết khi nào anh mới khôi phục trí nhớ, cô ấy sợ cả đời này anh cũng không nhớ lại được, và cũng sẽ không cần cô ấy và đứa bé.”
“Thậm chí cô ấy còn cảm thấy, ông trời khiến anh mất trí nhớ, có lẽ là cho anh thêm một cơ hội nữa để lựa chọn.

Vậy nên, vì để không hổ thẹn với cậu, và cũng vì để cho chính mình dễ dàng buông tay, cô ấy quyết định thôi miên mình.

Tôi tìm nhà thôi miên giỏi nhất cả nước, thôi miên tẩy não cho cô ấy trong vòng nửa tháng, cuối cùng cũng làm cho cô ấy quên anh hoàn toàn.”
“Sự thật đã chứng tỏ, sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.”
Câu nói cuối cùng, như một thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào trái tim của Cố Thành Trung, khiến anh hô hấp khó khăn.
Sự thật đã chứng tỏ...
Sau khi quên anh, cô ấy rất vui vẻ.
Câu nói này, không ngừng quanh quẩn ở sâu trong đầu anh, như có ma lực, đánh vào từng dây thần kinh của anh.
“Vậy nên, cô ấy đã quên tôi? Vậy cô ấy có biết tôi đã nhớ ra cô ấy rồi không?”
“Tôi không nói cho cô ấy, chắc là không biết.

Sau khi cô ấy tỉnh lại, biết cô ấy và anh là vợ chồng, thì vẫn luôn cảm thấy anh...!không phải người đàn ông tốt đẹp gì.

Cố Thành Trung, lần này tôi không lợi dụng lúc anh khó khăn, tôi biết cô ấy đang ở chỗ anh.

Chuyện duy nhất tôi có thể làm, đó là...!nếu anh còn dám tổn thương đến cô ấy một lần nào nữa, tôi sẽ giấu cô ấy đi, giấu ở một nơi, mà có chết anh cũng không tìm ra được.”
“Nếu anh còn làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ liều mạng với anh! Dù cho mất đi mạng sống, tôi cũng phải lấy lại công bằng cho cô ấy.”
Diên nói từng câu từng chữ, những lời này không phải đùa giỡn, là là sự thật.
Đây là sự uy hiếp, và là một sự hứa hẹn đối với cô ấy..