Chương 1846

“Bởi vì bọn họ không phải là anh, bọn họ chưa trải qua nỗi đau mất con, chưa trải qua nỗi đau mất đi người thân.”

Cố Thành Châu tức giận gào thét, hốc mặt anh đỏ ngầu.

Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, nói: “Bọn họ không phải là anh, bọn họ không biết trên lưng anh đang phải gánh vác gì. Bọn họ không hiểu, không hiểu anh đã phải trải qua những gì. Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nó nhắc nhở anh rằng hai mẹ con em mới là quan nhất nhất. Bây giờ, anh không muốn bỏ mạng ở đây, anh muốn bên cạnh em trăm năm, anh rất sợ chết..”

Bốn chữ cuối cùng nghe vô cùng đau lòng, anh run lên gắn từng chữ.

Cô mở to mắt há miệng, nước mắt đã đến lưng chừng lông mi, rưng rưng chậm rãi rơi xuống.

Lo sợ, bàng hoàng, đau khổ…

Tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn về đầu óc giống như những sợi bông gòn, cắm mắc ở trong cổ họng.

Cô muốn khóc, nhưng không phát ra âm thanh nào cả, cũng không rơi được một giọt nước mắt nào.

Cố Thành Trung đã từng là người lo lắng cho tất cả mọi người, cùng họ vào sinh ra tử, chưa từng biết sợ là gì.

Nhưng bây giờ anh lại đau khổ gào thét nói với cô rằng anh sợ chết.

Không một ai là không sợ chết cả, có thể anh vốn không sợ, nhưng vì trong lòng anh còn có thứ khiến anh sợ mất đi hơn là cái chết.

Cô cũng vậy.

Trong lòng cô rõ là không phải, nhưng biết tình hình như vậy, cô không hề sợ hãi. : Trước đây cô vân hay nói với ông Nhật Kinh rằng cô không sợ chết, cô tin tưởng Cô Thành Trung.

Nhưng hiện tại, Cô Thành Trung lại sợ hãi và rút lui.

Tại sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này chứ?

Trong lòng cô có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không thể nặn ra một chữ nào.

Một lúc lâu sau, cô mới bình phục lại, chớp mắt nhẹ nhàng, nước mắt nóng bỏng rơi nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô xoa xoa đầu mũi, sau đó ôm chặt lấy Cố Thành Trung.

“Chúng ta.. chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, cách xa nơi này là được rồi.”

“Linh à..”

Cố Thành Trung nghe được lời cô nói vậy, tim như ngàn dao cứa.

Cô đã đồng ý.

Nhưng sao trong lòng anh lại khó chịu đến vậy chứ.

Anh đau lòng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của cô.

Lần này, dù có phải vứt bỏ mọi thứ, anh cũng phải bảo vệ cô và đứa trẻ trong bụng thật tốt.

Anh không hề thấy được khuôn mặt đang đầy nước mắt như mưa kia của Hứa Trúc Linh. Cô cũng không hề phát ra âm thanh, hết sức kiềm nén lại.

Việc này không thể trách anh được.

Muốn trách thì phải trách bản thân cô.

Là cô quá vô dụng, cho nên anh mới phải dè chừng nhìn trước ngó sau.

Cô không giống như Bạch Minh Châu, không có đủ võ công tự vệ, gặp được người xấu có thể tự bảo vệ bản thân.