Chương 1852

“Nổ súng đi.”

Cô còn do dự, Hàn Thành Trung nghiêm nghị nói, khiến cả người cô đều lạnh run rẩy.

Cánh tay cô cầm súng cứng nhắc, ngón tay vẫn đang run lẩy bẩy.

Cô không dám lên nòng đạn, không dám bóp cò.

“Em đang do dự cái gì chứ? Em hãy tưởng tượng đó chính là kẻ xấu không thể tha, tội vô cùng đáng chết. Nhanh lên, hãy bóp cò đi “Anh ta… Anh ta là người xấu, kẻ xấu không thể tha thứ, tội vô cùng đáng chết…”

Cô không ngừng lặp lại lời anh nói, tự trấn áp tâm lý mình nhiều lần như vậy.

Nhưng mà… Kẻ ác cũng vần là người mà.

Trước đó cô vẫn tự trấn an bản thân, không thể làm một người hiền lành, cũng biết phải trả thù.

Nhưng đến khi phải đối mặt, cô lại không làm được.

“Em… Em không làm được.”

Cô ném cây súng xuống mặt đất.

“Tại sao em không làm được chứ, rõ ràng Minh Châu và Cố Ngọc Vy đều có thể, tại sao em lại vô dụng như vậy, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không làm được.”

Cô đã đè nén bản thân nhiều ngày nên hoàn toàn bùng phát như vậy.

Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, trong lòng lập tức mềm nhữn, anh tự mắng mình quá nghiêm khắc với cô, bắt cô quá mức rồi.

Cô ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, bả vai không ngừng run rẩy.

Anh đi tới, ôm cô thật chặt vào lông ngực, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tại sao em phải so sánh mình với mấy cô ấy chứ.”

“Bởi vì em vô dụng nhất, các cô ấy đều có thể giúp đỡ cho chồng của mình, tự bảo vệ được bản thân, nhưng em không làm được gì cả. Em chỉ biết nấu cơm. Chẳng lẽ, đến khi em bị bắt cóc rồi cầm dao thái hướng về người khác sao?

Tại sao các cô ấy đều có thể còn em thì không được chứ. Em chính là một phế vật. Em là một phế vật.”

“Linh à…”

Cố Thành Trung nghe cô nói vậy liền tự giận mình, tự trách móc bản thân, lòng anh vô cùng khó chịu.

“Bạch Minh Châu là con nhà bộ đội, từ nhỏ đã luyện tập, đối với những việc này cũng không lạ gì cả. Hơn nữa cô ấy là bác sĩ quân đội, đi theo bộ đội là lẽ đương nhiên. Em không giống cô ấy, em và cô ấy sinh ra trong hoàn cảnh không giống nhau, em cũng sẽ không giống với các cô ấy. Tính tình Bạch Minh Châu hơi nóng nảy, tốt bụng, nhưng lại dễ làm chuyện xấu. Các cô ấy sinh ra đã là các cô chiêu trong nhà giàu có, không giống em đã phải chịu nhiều cực khổ. Nguyên nhân chính là như vậy, anh không muốn bây giờ em phải chịu khổ, vì anh mà phải chịu khổ tâm.”

“Em không hề thấy mình khổ cực.

Em theo anh không hề thấy bất cứ khổ cực nào, một chút cũng không. Không có gì khổ cực đâu.”

Cô thút thít đáp lại.

“Nhưng em cảm thấy anh đang phải chịu khổ cực vì em.”

Ánh mắt Cố Thành Trung trầm lắng nhìn cô, bên trong như đang ẩn chứa vô vàn suy nghĩ.

Lời này, từng chữ một chữ đang đâm thẳng vào tim cô, khiến cho cô không thể trả lời được.

Đúng vậy, sợ là sợ đối phương thấy khổ cực, đối phương tủi thân, đối phương đau lòng…

“Cố Thành Trung… Rốt cuộc em phải làm như thế nào mới không khiến anh thấy cực khổ vì em đây.”