Chương 1868

“Chú cảnh sát, bố cháu mới là người xấu, chú bắt bố cháu là được rồi, nhất định đừng bắt anh ấy, nếu không được thì chú bắt cháu đi, anh ấy là người tốt…

Hu hu…”

Đứa bé năm tuổi khóc nhiều đến nỗi còn không thành tiếng.

Cảnh sát nghe xong thì trầm lặng, thở dài nhìn cô bé.

“Yên tâm đi, bọn chú sẽ lấy lại công bằng cho cháu.”

Sau đó cảnh sát nhìn về phía Diệu Miêu: “Sếp, người này không phải bị ngốc đúng không?”

Không lâu sau, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến xử lý việc này, đưa Diệu Miêu đi, sau đó đến bệnh viện.

Phó Thanh Viên mất quá nhiều máu, bây giờ vẫn hôn mê.

Phần đầu bị thương nặng, gây nên chấn động não nhẹ.a Sau khi chụp chiếu, phát hiện đầu cậu ta còn tích máu, là do nhiều năm †ạo nên.

Bởi vì Phó Thanh Viên là con của Phó Minh Nam, Úy Như nhất thời không tiếp nhận được, sau đó phát điên.

Sau khi bà ấy bị điên, nhìn thấy cậu †a tâm trạng không ổn định, suýt nữa là bóp chết cậu ta.

Phó Minh Nam là người không có nhân tính, nhốt cậu ta thật nhiều năm, hê có chuyện gì không vừa ý là lại đánh cậu ta.

Lâu dần, cậu ta mắc chứng sợ hãi, tâm trí mãi mãi dừng lại khi là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Diệu Miêu cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao cậu ta lại đứng ra bảo vệ cho cô bé đó, nhất định là nghĩ đến lúc đầu mình cũng không có chỗ dựa như vậy, bị người thân hành hạ đến chất.

Cậu ta không hề sai, người sai là những người đã sinh cậu ta ra, người sai là những người nuôi dưỡng cậu ta, mà lại làm tổn thương cậu ta!

Diệu Miêu đứng đăng sau Hứa Trúc Linh, thế nhưng lại không dám bước lên trước.

Trên đầu cậu ta quấn từng tâng băng gạc, cả người rơi vào hôn mê.

Cô ấy nhìn đã thấy đau lòng, không có dũng khí để bước lên trước.

Từ trước đến giờ Hứa Trúc Linh chưa từng nhìn thấy Diệu Miêu yên lặng như vậy, cô ấy nhìn Phó Thanh Viên không hề chớp mắt, giường như không thể nhìn thấy bất kể thứ gì khác.

Y tá sắp đâm vào cô ấy rồi mà cũng không biết tránh đi.

Hứa Trúc Linh nghĩ thấy cũng phải, bình thường hai người họ thân với nhau nhất, đột nhiên một người lại ngã xuống, người còn lại nhất định sẽ thấy khó chịu.

“Diệu Miêu, chúng ta về nhà trước, ngày mai lại đến thăm Phó Thanh Viên được không?”

“Tôi có thể ở lại đây, ở cùng anh ấy không?”

“Cô còn không chăm sóc được chính bản thân mình, sao có thể ở lại cùng người bệnh được chứ?”

“Tôi có thểt”

Cô ấy kiên định nói.

Đúng lúc Hứa Trúc Linh còn định nói cái gì đó, Cố Thành Trung đột nhiên lên tiếng: “Để cô ấy ở lại đi, anh nghĩ Phó Thanh Viên cũng cần cô ấy.”

“Vậy… Vậy được thôi.”

Cố Thành Trung dặn dò bệnh viện, bảo đảm rằng Diệu Miêu sẽ không xảy ra chuyện.

Hứa Trúc Linh đang mang thai, không thể ở lại bệnh viện, Cố Thành Trung cũng có rất nhiều việc chưa giải quyết xong.