Chương 1871

Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại dám giấu bọn họ một cách kỹ càng.

May mà Phó Thanh Viên không có trở ngại gì mới khiến cho hai vợ chông thở phào một hơi.

Úy Như cũng dần dần chấp nhận đứa trẻ này, đối với chuyện trước đây cũng hối hận không thôi.

Mà Cố Đình Sâm coi cậu ta như con của mình, không có chút thành kiến nào, chỉ mong cậu ta có thể bình an, mạnh khỏe là được.

Phó Thanh Viên vấn thấy rất lạ lãm với người mẹ này, cũng có một chút mong ngóng.

Úy Như vừa đến gần, cậu ta liền gỡ xuống tất cả phòng bị.

Trong lòng cậu ta vẫn khát vọng có bố mẹ.

Cả một nhà vui vẻ với nhau, làm Diệu Miêu cảm thấy mình không có cách nào hòa nhập.

Cô ấy như một người khác loài, vô cùng rõ ràng.

Sau đó khi vợ chồng Cố Đình Sâm quay về, cảnh sát mới đưa cô bé kia đến.

Bố của cô bé đã qua đời, cảnh sát cũng đã giúp cô bé liên lạc với mẹ của mình, yêu cầu bà ta hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng của mình, còn giúp cô bé tìm một gia đình nhận nuôi, không lâu sau phải rời đi rồi.

Trước khi đi, cô bé nhỏ cứ khăng khăng phải cảm ơn Phó Thanh Viên, tuy rằng cảnh sát sợ nhà họ Cố, nhưng vẫn thấp thỏm đi đến.

Bước vào cửa, cảnh sát ngồi không yên, chỉ dám ở phòng khách uống trà.

Cô bé vẫn còn nhỏ mà lại dám chạy loạn các phòng.

Phó Thanh Viên đang ở vườn hoa phơi nắng, Diệu Miêu ngoan ngoãn ở một bên bóc quýt.

Cô bé nhìn thấy cậu ta thì sáng mắt lên, lập tức chạy đến: “Anh!”

Nói xong, cô bé xông vào lòng Phó Thanh Viên.

Diệu Miêu nhíu chặt mày lại, oán thầm trong lòng.

Mới tý tuổi đầu, không biết xấu hổ, xông vào lòng người lớn như thế, còn ra thể thống gì nữa?

Phó Thanh Viên ngăn cản, Diệu Miêu trực tiếp nắm lấy góc áo của cô bé, kéo cô bé ra khỏi Phó Thanh Viên. ; “Không thấy anh ấy còn đang bị thương sao? Phía sau lưng có vết thương to lắm đấy, em cứ xông vào như thế, anh ấy đập vào ghế thì đau lắm.”

Diệu Miêu cũng không ngại đối phương còn nhỏ tuổi, không nể tình mà trách mắng. : Cô bé nghe thấy vậy thì nhìn Phó Thanh Viên một cách đáng thương.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Xin lỗi anh, em nhìn thấy anh thì kích động quá…”

Phó Thanh Viên chỉ cười, xoa xoa mái tóc của cô bé.

Cô bé đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu tóc được chải gọn gàng, gương mặt trắng trẻo hơn rất nhiều.

Đúng là một đứa bé xinh đẹp, có tiềm năng, đổi một gia đình khác nhất định sẽ có một hoàn cảnh khác.

“Sao em lại đến đây?”

“Anh, em sắp phải rời khỏi Đà Nẵng, em sợ sau này không được gặp lại anh nữa, vậy nên đến đây để nói lời tạm biệt với anh. Đây là tiền trong túi anh, em trả lại cho anh, em trộm đồ là em không đúng, sau này em sẽ thay đổi. Nhưng…

Nhưng số tiền này em có thể giữ lại không, em muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

“Không cần trả cho anh, Diệu Miêu đã dạy anh, đã tặng đồ cho người khác thì không được đòi lại.”

“Tên ngốc, trước khác nay khác, cậu đòi lại cả ví tiền cho tôi!”