"Lại gây chuyện?" Cố Thanh trì đi đến bên cạnh tần Thiên Lan, giọng nói hắn vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không chút nào iên hệ được với lời đồn lãnh khốc vô tình bên ngoài cả.

Đôi khi hắn như vậy khiến người ta nhất thời quên mất bản tính lạnh lùng vô tình của hắn, mà trầm mê bên trong sự dịu dàng ân cần đó, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nghe thấy, nhưng không cách nào cảm nhận được, bởi vì sự dịu dàng kia hắn chỉ dành cho vi nhất một người mà thôi.

"Em mới không có gây chuyện, vốn chỉ định quay về ký túc xá nghỉ trưa một chút, ai mà biết được đến giường cũng không có, hơn nữa còn bị nói là chiếm chỗ của các bạn học khác, cố tình gây sự, làm loạn không cho quản lý ký túc xá ngủ trưa."
Tần Thiên Lan mỗi một câu điều nói vô cùng chậm rãi, câu câu điều như lưỡi dao sắc nhọn chém thẳng vào người đám người kia vậy, dọa cho bọn họ sợ đến mức không dám lên tiếng.

Nhất là hiệu trưởng, ông ta chỉ nghĩ rằng cô gái này bất quá cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không ai chống lưng mà thôi, hàng năm Cố Thị sẽ đưa vào trường không ít người.

Đa số điều là nhân tài do Cố Thị tự mình lựa chọn cho tương lai, hoàn toàn một chút bối cảnh cũng không có.

Hắn tưởng rằng Tần Thiên lan cũng vậy, hoàn hoàn không ngờ đến cô lại chính là người trong lời đồn gần đây, cô gái bí mật của Cố tổng, nếu như hắn sớm biết như vậy, cho dù có một vạn cái lá gan hắn cũng không dám để Tần Thiên Lan đứng nãy giờ.

Lúc này muốn hối hận cũng không kịp, chức hiệu trưởng của hắn sợ là không cách nào giữ được rồi.


"Ồ..

Không phải tôi đã giúp em đóng tiền ký túc xá rồi hay sao, tại sao lại bảo em chiếm chỗ bạn học."
Cố Thanh Trì phối hợp với Tần Thiên Lan vô cùng ăn ý, khiến cho trợ lý đứng bên cạnh cũng âm thầm đổ mấy tầng mồ hôi lạnh.

Cố Tổng à ngài làm ơn chú ý hình tượng một chút được hay không? Sủng cô vợ nhỏ cũng không cần sủng đến mức này đâu.

Tần Thiên lan nhúng vai nhìn về phía đám người quản lý ký túc xá: "Em làm sao biết được, do bạn cùng phòng và quản lý ký túc xá nói vậy, nên em chỉ có thể nghe vậy mà thôi.

Hơn nữa hiệu trưởng còn chưa nghe em nói gì đã muốn đuổi học em, Tứ ca, có phải em sắp phải nghỉ học hay không? Nếu như nghỉ học sẽ bị bên ngoài nói là vô học đó."
Tần Thiên lan lúc này hoàn toàn lâm vào vai diễn bạch liên hoa, diễn vui đến mức quên trời quên đất, mà Cố Thanh Trì còn vô cùng phối hợp diễn cùng cô.

"Nghe nói hiệu trưởng Lưu muốn đuổi học Tần Thiên Lan? Hửm?" Cố Thanh Trì quay sang đối mặt với hiệu trưởng Lưu, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng, nào đâu dáng vẻ vừa dịu dàng vừa quan tâm như đối với Tần Thiên Lan vừa rồi, lúc này hắn khiến cho người ta cảm thấy như ác ma đến từ địa ngục vậy.

Hiệu Trưởng Lưu bị ánh mắt của hắn dọa cho thiếu chút nữa tè ra quần, cũng mai lão ta vẫn còn nhịn được, lão nhìn cũng không dám nhìn Cố Thanh Trì, giọng nói lấp ba lấp bấp:
"Chuyện...Chuyện...Chuyện này...Cố tổng...Tôi..."
Cố Thanh Trì không đợi ông ta có cơ hội giải thích bất kỳ cái gì, ra hiệu cho trợ lý đang đứng chờ nãy giờ bắt đầu làm việc.

Chu Đình Chi trên tay cầm một xấp tài liệu đứng trước mặt hiệu trưởng, khuôn mặt cười vô cùng thân thiện.

Nhưng trong giới ai mà không biết, cái vị trợ lý này của Cố tổng miệng cười nhưng lòng không cười.

Hắn mỗi lần nở nụ cười ra điều là nhìn người khác gặp nạn.

Lúc này hiệu trưởng Lưu cảm thấy xong rồi, xong cả rồi, sự nghiệp của ông ta thế mà lại xong cả rồi, tên ôn thần bên cạnh Cố Thanh Trì này có khác gì phán quan bên cạnh diêm vương đâu chứ, hắn mà phán tội chết thì dù cho ông ta không muốn chết cũng không được.


Chu Đình Chi ngồi đối diện với hiệu trưởng Lưu, tình thế lúc này hoàn toàn đảo ngược với vừa rồi, những người vừa nãy vẫn còn đang ngồi uống trà trò chuyện hăng say, thì lúc này đây chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Cố Thanh trì ngược lại không chút nào lo ngại ánh mắt của những người chung quanh, hắn để chân Tần Thiên Lan lên đùi mình, tháo giày cô ra nhẹ nhàng xoa bóp chân Tần Thiên Lan.

Cho dù người khác nhìn thấy hành động này của hắn thì đã sao chứ, ai dám nói ra ư? Đương nhiên là không rồi.

"Hiệu Trưởng Lưu, đừng căn thẳng quá, chúng ta chỉ là nói chuyện một chút mà thôi, ngài xem ngài kìa đến điều hòa cũng tiết kiệm như vậy, khiến cho bản thân nóng đến mức đổ đầy mồ hôi.".

Tìm truyện hay tại { TRÙMT RUYỆN.

v Л }
Chu Đình Chi đẩy gọng kính lên, khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười cùng hiệu trưởng Lưu nói, tựa như hai người bạn đang cùng nhau trò chuyện vậy, nhưng nội tâm hiệu trưởng lưu khi nhìn thấy nụ cười kia chỉ có sợ hãi không thôi.

"Chu...Chu...!Chu trợ lý, có gì cứ...!cứ việc nói thẳng."
Dù biết bản thân sắp chết đến nơi đi nữa, tệ gì cũng nên để lão ta chết nhanh một chút chứ, đừng có cười như vậy đáng sợ lắm có biết không?
Chu Đình Chi lại cười, nụ cười này so với vừa rồi còn thêm mấy phần thân thiện, nói vậy thôi chứ hắn là đang nhìn kẻ sắp chết mà vui vẻ đó.

"Xem này, Lưu hiệu trưởng chúng ta có vẻ như bận trăm công ngàn việc nên có chút gấp rồi thì phải, đến thời gian để tôi uống một ly trà cũng không có.


y..."
Hiệu Trưởng Lưu nghe xong câu này của hắn bị dọa cho thiếu chút nữa tè ra quần lần thứ hai, cứ bị dọa như thế này cho dù ông ta có uống bao nhiêu nước cũng không đủ cho mấy người dọa đâu.

"Không dám...!Không dám Chu trợ lý cứ từ từ, tôi hiện không bận, không bận chút nào cả."
Chu Đình Chi mặc dù rất muốn chơi mèo vờn chuột thêm một lát, nhưng Cố tổng vẫn còn đang đợi hắn đây, hắn có muốn chơi cũng không thể nào chơi được, chỉ đành nhanh chóng kết thúc công việc.

"Lưu Hiệu trưởng nếu đã bận việc vậy tôi cũng không thể tiếp tục làm phiền ngài được rồi."
"Theo tôi được biết, Lưu Trí Minh ngài đã làm hiệu trưởng được hơn ba mươi năm rồi nhit, chắc cũng biết rất rõ ràng ngôi trường này được thành lập dựa trên bốn cổ đông lớn nhất.

Trong đó có Cố thị là một trong những cổ đông của trường đại học Thanh Thành.

Hàng năm không chỉ con cháu của gia tộc nhà bốn cổ đông nhập học, mà còn có những nhân tài do Cố thị cùng như ba cổ đông còn lại lựa chọn ra đưa vào đây.

Mà hiệu trưởng ngài chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào, mặc dù ngài đã cống hiến cho trường Thanh Thành ba mươi năm, nhưng lại đụng vào một trong ba cổ đông lớn nhất của Thanh Thành, ngài nói xem công lao của ngài lớn đến bao nhiêu để có thể đổi lấy một lần dại dột này đây.".