Hạ Chí Minh trước đây từng chịu ơn nhà họ Tần, cộng thêm ba hắn làm việc cho nhà họ Tần cũng đã nhiều năm, vô cùng có tâm, đến đời hắn nhờ tính cách cũng được duy truyền từ ba hắn nên Ba Tần quyết định giao chức giám đốc này cho hắn, để hắn thay Tần Thiên Lan phụ trách mở rộng và quản lý cửa hàng thời trang.

"Đại tiểu thư, là lỗi của tôi đã không chăm sóc kỹ cho cửa hàng khiến cho cô thất vọng rồi."
Những năm này, mặc dù dưới sự quản thúc của Tiêu Chân, nhưng chỉ vi nhất thương hiệu thời trang của Tần Thiên lan là được Hạ Chí Minh phát triển vô cùng tốt, bất quá một mình hắn cũng đâu thể nào quản lý chu toàn tất cả được, điều này Tần Thiên Lan cũng hiểu được.

Cô đưa tay đỡ lấy Hà Chí Minh vẫn luôn cúi gập người đầy tội lỗi:
"Chú Hạ, tuy rằng chuyện này chú cũng có một phần lỗi lầm, nhưng cũng không hoàn toàn do chú được.

Trời cao hoàng đế xa, chú cũng đâu thể nào quản lý chu toàn tất cả, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những năm này chú Hạ vất vả rồi."
Nữ quản lý kia cùng mấy ả nhân viên trong tiệm mới đầu nhìn thấy Hạ Chí Minh đột nhiên từ tổng bộ ghé qua vốn đã sợ đến ngây người rồi, không ngờ đến Hạ Chí Minh lại gọi cái người mà nãy giờ bọn họ vẫn luôn kinh thường là đại tiểu thư.

Cho dù bản thân họ chỉ là một cửa hàng chi nhánh nhỏ, nhưng cũng ít nhiều điều biết phía sau Hạ Chí Minh còn có một vị thiên kim đồng thời cũng là người sáng lập ra thương hiệu thời trang này.

Nhất là Quản lý cửa hàng, so với mấy ả nhân viên kia biết được không ít, cô ta vừa rồi cũng có nghe thấy Ninh Ngọc gọi Tần Thiên Lan, nhưng cô ta vạn vạn không ngờ đến được Tần Thiên Lan này lại chính là vị tiểu thư họ Tần kia.

Lần này coi như xong rồi, giá như vừa rồi bà ta không để mặc nhân viên làm càng, có lẽ lúc này mọi chuyện đã khác.


Nhưng trên đời này làm gì có chuyện giá như chứ.

Hà Chí Minh nghe thấy Tần Thiên Lan không chấp nhất ông, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ông thật tâm cảm thấy vui mừng vì cuối cùng đại tiểu thư nhà ông cũng đã quay trở lại rồi.

Thương hiệu thời trang này coi như được cứu sống rồi.

Những năm này mặc dù phát triển vô cùng tốt, nhưng tập bản thảo ngày trước Tần Thiên Lan để lại sớm đã đem ra xài gần hết, những năm này ông đã tìm rất nhiều nhà thiết kế thời trang có tiếng, cả người mới cũng không cách nào cứu giãn.

Hiện tại xem ra đại tiểu thư là muốn ra tay rồi.

"Đại tiểu thư còn chuyện này."
Tần Thiên Lan không cần nhìn cũng đủ biết sắc mặt của Ninh Ngọc cùng những người còn lại lúc này ra sao.

Nhưng cô lại chẳng quá để tâm đến.

"Những người này tùy vào Chú Hạ xử lý, còn về cửa hàng, toàn bộ tạm thời đóng cửa ba tháng phạm vi trên tất cả những cửa hàng thuộc thương hiệu thời trang Y.T trong và ngoài nước.

Đồng thời toàn thể nhân viên trên dưới điều một lần nữa sàng lọc lại từ đầu tiến hành huấn luyện."
"Hiện tại tôi đang ở cùng Cố tổng, sau này có việc gì chú cứ đến Hắc Phong đế kim tìm tôi là được."
Tần Thiên Lan nói xong liền kéo tay hai người kia đi, bỏ mặc Cố Thanh Trì vẫn luôn ngồi đó nhìn cô nãy giờ, đây chính là biểu hiện của việc lợi dụng xong liền không cần đến nữa của Tần thiên Lan.

"Tần tiểu thư, xin cô đừng đuổi việc chúng tôi mà, là tôi có mắt không thấy thái sơn mới chọc giận cô, xin cô nhủ lòng từ bi tha cho chúng tôi một con đường sống."
Tần Thiên Lan còn chưa đi được mấy bước chân đã cảm thấy vô cùng nặng chĩu, hóa ra là có người ôm lấy chân cô không buông.

Mà người kia không ai khác chính là mấy ả nhân viên vừa rồi cảm thấy Tần Thiên Lan không mua nổi quần áo kia.

Tần Thiên Lan nhìn dáng vẻ chật vật của ả ta, không chút nào vui vẻ khi thấy người khác thảm hại, ngược lại vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.


"Cô nói quá rồi, tôi cũng không có giết người, càng không có giận.

Tại sao lại bảo tôi cho cô con đường sống chứ?"
Ả nhân viên không bỏ cuộc lại tiếp tục khóc lóc vang xin, ả không thể mất công việc này được.

Cho dù Tần Thiên Lan không phong sát ả, thì những nơi khác nào có được như vậy.

Lương không chỉ cao mà đãi ngộ cũng rất tốt.

Nếu may mắn còn có thể ôm đùi phú nhị đại.

"Tần tiểu thư, không đại tiểu thư.

Lúc nãy là tôi không biết cô nên mới có lời nói mạo phạm, xin cô tha thứ cho tôi lần này, tôi đảm bảo với cô tuyệt đối sẽ không có lần sau."
Tần Thiên Lan cúi người xuống kéo cô ta ra khỏi người mình, còn đỡ cô ta dậy, khiến cho cô ta tưởng Tần Thiên Lan đã bỏ qua cho mình rồi.

"Đứng dậy đi, đừng làm vậy rất khó coi.

Cô nói là do lúc nãy không biết tôi nên mới nói lời kia?"

Ả nhân viên nghe hỏi liền giật đầu như búa bổ.

Tần Thiên Lan thấy thế liền nói tiếp: "Vậy nếu như không phải là người có tiền, hay thân phận đặc thù cô điều sẽ dùng lời lẽ kia để nhục mạ khách hàng ư?"
Lời này vừa nói ra ả ta căn bản không biết nên trả lời gì tiếp theo bây giờ, sau sự việc của Tần Thiên Lan ả ta nhận ra một điều.

Cho dù dáng vẻ của người ta ra sau, điều đó không chứng minh được người đó giàu hay nghèo.

"Tần Thiên Lan lại nói: "Tôi không để chú Hạ làm khó các cô, nhưng mà nơi này của tôi vẫn là không chứa nổi các cô vẫn là đừng phí công vô ít."
Lần này mấy ả nhân viên không còn dám lên tiếng nữa, toàn bộ điều ngã quỵ xuống đất.

Riêng nữ quản lý kia sớm đã nhìn rõ cục diện, nên không có cùng lẫn vào trong đám người vang xin Tần Thiên Lan.

Tần Thiên Lan cùng hai người Trương Thục Quyên và Lý An Kiều rời đi, cũng không còn tâm trạng để mua sắm nữa mà cả ba tìm một nhà hàng lẩu ăn uống no nê.

Còn về chuyện cải tạo cho Trương Thục Quyên, có vẻ như phải dời lại rồi, hiện tại điều cô cần làm là lấy lại tất cả cách bất động sản cũng như công ty danh dưới danh nghĩa của nhà họ Tần..