Bị hai người đột nhiên trở về làm cho bầu không khí kì kì quái quái cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Cố Thanh Trì làm như không có chuyện gì xảy ra, từ tốn nói:
"Tại sao em lại ở đây?"
Cố Tư bị hỏi có chút chột dạ, hắn nếu như biết anh trai mình hôm nay sẽ trở về sẽ không gì sự bán manh của Lý An Kiều vào nhà rồi.
"Em nhờ tiểu Kiều đi cùng mua chút đồ, thuận tiện ghé sang coi chị Thiên Lan ở nhà sao ấy mà."
Cố Tư cố gắng bịa đại một câu, dù hắn biết rõ kiểu gì cũng không qua được mắt ông anh già nhà hắn, chỉ là thử chút vận may mà thôi.
Cố Thanh Trì gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, lại nhìn đến người vẫn luôn cách xa hắn cả một khoảng vô cùng không vui.
"Em đưa Lý An Kiều về nhà cũ lấy đồ giúp anh, đường đêm nguy hiểm tối nay ngủ lại nhà cũ một đêm mai hả về." Cố Thanh Trì dùng giọng điệu nhàn nhạt đuổi người, hoàn toàn không chút nào cho người ta cảm giác hắn nói không đúng.
"Anh em biết rồi."
Cố Tư dùng tốc độ sét đánh kéo tay Lý An Kiều còn đang ngơ ngác cùng ánh mắt cầu cứu của Tần Thiên Lan mà lôi cô bé rời khỏi hiện trường một cách nhanh chóng, tiện tay còn đóng cả cửa lại vô cùng thần thục.
Hai người kia vừa rời đi, Tần Thiên Lan cũng đang chuẩn bị thoát khỏi hiện trường.
"Tứ ca, em có chút buồn ngủ em ên lầu trước đây."
Cố Thanh Trì nào có dễ dàng như vậy buông tha cho cô, hắn đã phải nghĩ suốt hơn hai tháng trời mới xác định được bản thân hắn muốn gì, đâu dễ dàng gì chưa kịp nói người liền chạy mất.

"Hiện tại vẫn còn sớm, em bình thường cũng không có thói quen ngủ sớm như vậy."
Tần Thiên Lan bị người vạch trần, thật muốn sống không được muốn chết không xong, chỉ cố gắng giả vờ.
"Tứ ca, thật sự hôm nay em có chút buồn ngủ."
Cố Thanh Trì tà mị cười khẻ một tiếng, hắn không tin cô gái nhỏ này một chút cũng không hiểu ý hắn.
"Vậy sao, nhưng mà tối nay chỉ sợ rằng em không thể ngủ được rồi?"
Tần Thiên Lan cmr thấy lạnh từ trong ra ngoài, lời nói này là có ý gì đây chứ, Cố Thanh Trì thật lâu rồi không dùng giọng điêu  cợt nhã như thế này nói chuyện rồi, có chút đáng sợ.

Nếu giờ cô chạy liệu còn kịp hay không đây.

Cô sẽ thoát được đôi chân dài của Cố thanh Trì chứ?
"Tứ ca nói đùa, em rất buồn ngủ, tại sao lại không ngủ được chứ?"
"Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em." Cố Thanh Trì không lạnh không nhạt vỗ vỗ bên cạnh vị trí của mình.
Tần Thiên Lan ngược lại vô cùng cố chấp rất muốn chạy trốn, cô không hiểu sao lại có cảm giác không ổn, chỉ muốn nhanh rời đi mà thôi.
"Tứ Ca hay là để ngày mai rồi lại nói được không?"
"Được.

Chỉ sợ em lại hối hận." Tần Thiên Lan lúc này không chịu hợp tác, hắn cũng không thể nào tiếp tục được nữa, chỉ có thể thuận theo cô mà thôi.
Dễ dàng như vậy? "Sẽ không đâu ạ.

Vậy chuyện đó em đi ngủ trước đây."
Tần Thiên lan lấy tốc độ nhanh hơn cả thỏ bỏ chạy, khiến cho Cố Thanh Trì một lời khó nói hết.
Quả nhiên đúng như những gì Cố Thanh Trì nói Tần Thiên Lan nhiễm nhiên mất ngủ, buổi sáng cô đem hai quầng thâm mắt y như gấu trúc xuống nhà, thầm hận bản thân mình không chịu ở lai nghe xem Cố Thanh Trì nói gì, bằng không cũng không đến mức vì tò mò mà cả đêm không cách nào ngủ được.
"Tiểu Kiều sáng nay ăn gì thế?"
"Kiều Kiều..."
Mặc cho Tần Thiên Lan có gọi như thế nào Lý An Kiều cũng không như thường lệ đáp lại cô, lúc này cô mới nhớ ra tối qua Lý An Kiều bị Cố Thanh Trì đuổi về nhà cũ, hiện tai vẫn còn chưa quay trở lại đâu.

"Em dạy rồi à?"
Đang lúc Tần Thiên Lan suy nghĩ xem bản thân nên tự mình xuống bếp, hay là tìm một quán ăn nào đó lấp đầy cái bụng bé nhỏ của mình thì nghe thấy âm thanh dịu dàng quen thuộc của Cố Thanh Trì từ trong nhà bếp vọng ra, phải không sai nơi cô nghe được tiếng Cố Thanh Trì là ở nhà bếp.
Theo như cô biết Cố Thanh Trì là một người trăm năm không vướng lửa nhân gian, lúc này lại xuất hiện ở nhà bếp tám phần mười là bị người mạo danh rồi, thế giới này cũng quá đáng sợ đi.
Tần Thiên Lan mặc dù trong đầu nghĩ loạn xạ bát tao nhưng vẫn theo thói quen đáp lời:
"Vâng ạ.

Hôm nay anh không đi làm ạ."
Cố Thanh Trì không biết bên trong đang làm gì đó, thật lâu mới trả lời lại cô:
"Rửa mặt đi rồi vào ăn sáng.

Bữa sáng sắp xong rồi."
Mặc dù trong lòng đinh ninh rằng Cố Thanh Trì bị người ta tráo mất rồi, nhưng bản năng vẫn nghe theo.

Đến lúc Tần Thiên Lan quay lại, bàn đồ ăn đã được Cố Thanh Trì dọn ra sẵn.
Bữa sáng bao gồm cháu đậu xanh cùng hột vịt muối, còn có cả thit heo rang mặn.
Hai vị trí để đồ ăn đối diện nhau, một trong hay chỗ là đặc nước ép trái cây, chỗ còn lại là cà phê.


Khỏi cần nói cũng biết được cô nên ngồi ở đâu rồi.
Tần Thiên Lan vừa ngồi xuống, Cố Thanh Trì cũng từ trong bếp đem ra một dĩa dĩa bánh quẩy.

Hắn thân cao hơn một mét tám mươi, loại bỏ bộ âu phục bình thường hay mặc lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không bâu màu xanh dương nhạt, tóc cũng không vuốt keo mà để tự nhiên.

Tay áo xoắn lên đến khỉu tay lộ ra làn da trắng không tùy vết.
Điểm đáng chú ý chính là lúc này thứ đang mặc trên người Cố Thanh Trì chính là chiếc tập đề hình chú mèo con hoạt hình màu vàng nhạt.

Đây là lần trước Tần Thiên Lan cùng Lý An Kiều đi dạo luôn tiện mua được, của Lý An Kiều là hình chú thỏ màu hồng.

Tuy rằng cô chưa mặc nó lần nào, nhưng lúc này nhìn thấy Cố Thanh Trì vậy mà lấy tập dề cô mặc để nấu ăn, không khỏi có chút một lời khó nói hết.
Cố Thanh Trì thấy Tần Thiên Lan từ lúc ngồi vào bàn liền vô cùng yên lặng, thập chí cô còn nhìn hắn với ánh mắt như thể nhìn thấy sinh vật kỳ kỳ quái quái nào đó.
"Sao lại ngẩn người rồi." Cố Thanh Trì đặc bánh quẩy xuống bàn, cười vô cùng dịu dàng..