(22)
Sau khi rời khỏi giảng đường, Tô Hy lười nhác ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.

Cô đã biết bao lần nghĩ đến cảnh mình và Hà Diệp Nhu đối đầu với nhau, nhưng cô cũng chợt nhận ra rằng, thì ra chuyện này cũng thật khó khăn đối với cô.

Hà Diệp Nhu cùng cô lớn lên bên nhau, hồi còn học cấp ba, cả hai như hình với bóng, có gì cũng chia sẻ nhau.

Cho tới khi Trương Tử Dương xuất hiện, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Tô Hy không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa, sự phản bội của người bạn thân thiết nhất đã khiến cho cô nhìn thấu lòng người, nhận ra được sự giả tạo của Hà gia.

Nhưng những kỉ niệm tốt đẹp trước kia, dù cô có muốn quên đi sạch sẽ thì cũng phải cần có thời gian.

Cô bỗng nhiên cảm thấy thật cô đơn, cảm giác này không còn là sự hồn nhiên vui tươi của những năm cấp ba nữa.

Tất cả những áp lực nặng nề đều đè lên cô...!
Bóng hình cô độc của Tô Hy rơi vào tầm mắt Lục Thiên Viễn, anh đứng ở trên tầng thượng, nhìn cô chằm chằm không rời.1
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã phá tan những hồi ức vui buồn lẫn lộn trong Tô Hy, cô liền cầm điện thoại lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ "Lục Thiên Quân".

Cô cố điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tỏ ra tự nhiên nhất có thể:
- Alo?
Giọng nói của Tô Hy truyền qua điện thoại, có một chút yếu ớt và bất lực mà chính bản thân cô còn không nhận ra.

Nhưng cô đã cố gắng che giấu cảm xúc một cách tốt nhất có thể rồi, cô nghĩ Lục Thiên Quân sẽ không thể nhìn thấu được đâu.

Đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Thiên Quân vẫn trầm trầm đầy quyến rũ, anh quan tâm hỏi:
- Ngày đầu đi học thế nào rồi?
Những cuộc điện thoại hỏi thăm thế này từ anh cô đã nhận không ít, nhưng vào thời khắc này, trong lúc cô cảm thấy cô đơn nhất, anh lại đột ngột xuất hiện và an ủi cô.

Anh như một liều thuốc an thần của cô, luôn mang lại cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối.


Chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy nữa?
- Rất không tốt!
Tô Hy hắng giọng, ấm ức kể lại cho Lục Thiên Quân nghe những gì khi nãy.

Thật ra cô cũng không muốn kể hết cho anh đâu, anh bận rộn nhiều như vậy, sao mà có thời gian để quản chuyện của cô chứ? Nhưng khi nghe giọng nói của anh, cô lại không kìm được lòng mình.

Cô muốn cho anh biết rằng, ngày hôm nay cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức, cô muốn xua tan đi sự cô đơn trong lòng mình lúc này.

Lục Thiên Quân lặng yên nghe Tô Hy kể lể tất cả, trái tim cũng xót xa theo.

Cô nũng nịu, cô dựa dẫm vào anh như một đứa trẻ cần nơi nương tựa, giọng nói yếu ớt bất lực của cô nhẹ nhàng tác động vào trái tim anh.

Anh trước giờ chưa bao giờ có cảm giác này đối với bất kì ai cả, cũng chưa ai khiến cho anh để tâm tới vậy.

- Khờ quá.

Bé con, anh sẽ giúp em trút giận, đừng lo lắng.

Chuyện ở hộp đêm hôm trước, Vương Nghĩa vì không mua được Tô Hy nên đã ôm lấy cục tức trong lòng, với loại người như ông ta, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế.

Không cần biết tin đồn có phải do ông ta gây ra không, nhưng động đến người của Lục Thiên Quân này thì đừng mong có thể sống yên ổn.

Tô Hy nghe vậy, hai mắt sáng lên đầy thích thú, cô liền giở trò nũng nịu, muốn anh cho phép cô tham gia cùng:
- Em cũng muốn trút giận, cho em tham gia cùng được không? Nói thật với anh, hôm đó ánh mắt thèm thuồng của lão già Vương cứ nhìn em chằm chằm, tới giờ em còn cảm thấy ghét á.

Nhắc tới hôm đó, không hiểu sao Lục Thiên Quân lại cảm thấy tức giận trong người.

Nếu như lúc đó anh không gặp cô thì sao, có phải cô sẽ rơi vào tay lão già Vương Nghĩa kia không? Nghĩ tới đây, anh vừa giận cô nhưng cũng xót xa.


- Chuyện trên thương trường, em không cần tham gia.

Giữ lại mấy trò vặt kia để đối phó tới cô bạn thân của em đi.

- Nợ nào tính nợ đấy, em sẽ không bỏ qua cho Hà Diệp Nhu đâu, anh yên tâm.

Tô Hy thấy Lục Thiên Quân không có ý định cho mình can dự vào chuyện của Vương Nghĩa, cô cũng không cố tình bướng bỉnh nữa.

Chỉ cần ông ta gặp chuyện, cô được hả giận là được.

- Ừm.

Lục Thiên Quân khẽ đáp lại, ngay sau đó giọng nói của Tư Mã Lộc vang lên phía sau, thông báo lịch trình tiếp theo của anh.

Vì có việc bận nên anh dặn dò Tô Hy vài câu rồi mới tắt máy hẳn.

Từ đầu tới cuối, Lục Thiên Viễn vẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Hy.

Hình như cuộc gọi đó khiến cho cô rất hạnh phúc, ý cười tràn ngập trên ánh mắt cô.

Anh chỉ nhíu mày thật chặt, sau đó ánh mắt tối sầm lại, âm u lạnh lẽo.

.

truyện kiếm hiệp hay
...!
Tới tiết tiếp theo, Tô Hy vẫn lên lớp như thường.


Nhìn thấy Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương ngồi cùng nhau, cô chỉ thầm khinh bỉ trong lòng.

Đương nhiên Trương Tử Dương cũng không quên lén nhìn cô, "liếc mắt đưa tình" với cô.

Hắn ta bây giờ đã hối hận vô cùng, chỉ muốn tìm cách để lấy lòng Tô Hy.

Tô Hy rất muốn biết biểu cảm tức giận của Hà Diệp Nhu khi biết chuyện bạn trai của cô ta vẫn còn lưu luyến bạn gái cũ thì sẽ thế nào.

Đương nhiên, cô phải chờ ngày Trương Tử Dương cắn câu hoàn toàn đã, cô mới hành động hẳn.

Tiết học cứ thế trôi qua, Lục Thiên Viễn cũng không quay trở lại lớp nữa.

Cho tới khi tan học, Trương Tử Dương mới có cơ hội tiếp cận Tô Hy, hắn ta nhân lúc Hà Diệp Nhu không để ý mà bám theo Tô Hy.

- Tiểu Hy, anh muốn nói chuyện với em một chút.

Tô Hy biết rõ Trương Tử Dương vẫn luôn bước theo mình, tới khi hắn ta gọi tên cô, cô mới giả vờ đứng lại, xoay người lại nhìn hắn:
- Anh gọi em sao?
Cùng lúc đó Tô Hy cũng đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng đang chầm chậm lái về phía cô, cô liền nhận ra đó là xe của Lục Thiên Quân.

Không phải chứ, hôm nay anh đích thân đón cô sao? Dù phải hay không, Tô Hy vẫn hồi hộp mong chờ, cô chỉ đối phó với Trương Tử Dương một cách qua loa.

Trương Tử Dương thấy Tô Hy chịu nói chuyện với mình, hắn ta mừng rỡ vô cùng.

Vốn dĩ hắn còn lo lắng chuyện ngày hôm nay sẽ khiến cho cô tức giận, không thèm nói chuyện với hắn nữa...!
- Tiểu Hy, hôm nay Diệp Nhu hồ đồ rồi nên mới nói ra những lời không hay đó, em đừng giận nha.

Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em, mong em rộng lượng bỏ qua.

Trương Tử Dương tỏ ra áy náy với Tô Hy, chuyện ngày hôm nay là hắn vô dụng, không tài nào ngăn được cái miệng của Hà Diệp Nhu lại.

Tô Hy mỉm cười, cố tình tỏ ra ấm ức, hờn giận:
- Không có lần sau đâu đấy!
Trương Tử Dương thật sự mê chết cái dáng vẻ hờn giận này của cô, hắn ngây người một lúc, nhưng lại bị tiếng còi của xe ô tô nhiễu sự.


Xe ô tô đã đỗ lại ở ngay phía sau Tô Hy, chầm chậm như con báo đen đang rình con mồi.

Cửa kính hạ xuống, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy điển trai của Lục Thiên Quân, tâm tình càng thêm vui vẻ.

Trương Tử Dương nhíu mày, giơ tay nắm lấy tay Tô Hy:
- Ở ngoài cổng này ồn ào quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.

Tô Hy giả bộ e thẹn rụt tay mình lại, cái chạm của Trương Tử Dương thật khiến cho cô ghê tởm, nhưng cô vẫn cố tình nói:
- Hôm nay em bận rồi, lần sau đã nha.

Một câu nói tưởng chừng như vô tâm của Tô Hy lại gieo cho Trương Tử Dương một hy vọng, cô đã nói như vậy rồi, nghĩa là lần sau hắn vẫn còn cơ hội đúng không?
Trương Tử Dương vui mừng đáp:
- Vậy cuối tuần này anh hẹn em nói chuyện nhé, địa điểm là chỗ cũ.

Tô Hy không đáp lại, chỉ cười thật tươi rồi bước về phía xe của Lục Thiên Quân.

Trương Tử Dương nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt si mê vô cùng, tới nỗi hắn không thèm để tâm hay nghi ngờ gì tới chiếc xe sang trọng mà Tô Hy bước vào.

Đóng cửa xe lại, một mùi hương chỉ thuộc về riêng Lục Thiên Quân đã bao vây lấy Tô Hy, khiến cho trái tim cô lỡ nhịp.

Cô lén liếc nhìn sắc mặt của anh, vẫn chẳng thay đổi gì mấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lập tức cất giọng nũng nịu để lấy lòng anh:
- Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi mà tới đón em vậy?
Lục Thiên Quân chăm chú lái xe, sau khi đã bỏ xa Trương Tử Dương một đoạn đường khá dài rồi, anh mới nhàn nhạt đáp lại:
- Em là việc bận của anh mà.

Ý của câu này chính là, hôm nay anh đặc biệt tới đón cô.

Tô Hy ngước mắt lên nhìn anh, khoé môi tủm tỉm cười.

Tâm tình đang tốt, cho nên cô đã lớn mật rướn người lên hôn chụt lên má anh một cái mà không hề quan tâm tới nhiều thứ khác:
- Ngoan quá đi!.