Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh của anh trai.
Cô vừa vào phòng liền nhìn thấy Ngô Kính ở trong phòng bệnh, cô ta còn mang đến rất nhiều đồ bổ dưỡng và đang cùng Cao Thuý Cầm nói nói cười cười.
“Tiểu Kiều, con đến rồi.”
Ngô Kính ngẩng đầu lên, mỉm cười với Vũ Tiểu Kiều đang đứng ở cửa, hoàn toàn không nhìn ra một chút chột dạ và căng thẳng nào.
Một người khá biết cách giả vờ!
Sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, hôm nay Vũ Tiểu Kiều mới được xem như thật sự quen biết Ngô Kính.
“Lâu quá không gặp rồi? Có phải nhớ chị quá không? Cho nên đứng ngớ người vậy?” Ngô Kính nghiêng đầu mỉm cười, giống như một người chị gái dịu dàng và thân thiết.
Ngô Kính lớn hơn Vũ Tiểu Kiều nửa tuổi, Vũ Tiểu Kiều thực lòng coi cô ta là chị gái ruột của mình, từ bé đến lớn không có chuyện gì là không nói với cô ta.
Nhưng cuối cùng....
Người cắm một dao vào tim cô lại là người thân mà cô vẫn luôn tin tưởng.
Ngô Kính đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cô ta mặc quần áo rộng, thành công che giấu được cái bụng hơi nhô ra của mình, không nhìn ra được bất kì dấu vết gì.
“Tiểu Kiều sao vậy? Sao không nói chuyện vậy?” Ngô Kính nở nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Cao Thuý Cầm vừa thu dọn đống đồ bổ dưỡng kia vừa nói, “Tiểu Kính bây giờ đi làm rồi, phải tiết kiệm nhiều hơn, không cần mua nhiều đồ cho Tùng như vậy, nó không thiếu thứ gì hết.”
“Dì à, cháu muốn đối xử với Tùng tốt một chút.” Ngô Kính tươi cười nhìn Vũ Thanh Tùng, cô ta quay người lại nhào vào lòng Cao Thuý Cầm ôm lấy Cao Thuý Cầm, tình cảm nồng nàn nói.
“Từ bé đến lớn đều là dì chăm sóc con, lại đối xử với con tốt như vậy, dì và Tiểu Kiều, còn có Tùng thật sự là người thân nhất của con.”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại cảm thấy đau đớn dữ dội.
“Người thân nhất sao? Hửm!” Vũ Tiểu Kiều cười mỉa mai một tiếng, “Thân đến mức đồ gì cũng có thể chia sẻ sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần là đồ của chị và ở trong phạm vi khả năng của chị thì chị đều sẽ chia sẻ cho bọn em .” Ngô Kính nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong đáy mắt trầm tĩnh của cô ta lộ ra một luồng sức mạnh.
Nói xong, Ngô Kính lại nhanh chóng cười nói, “Tiểu Kiều, em xem Tùng, rất lâu rồi chưa gặp chị mà vẫn nhận ra chị, đối với xử vô cùng thân thiết.”
“Sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn khoảng hơn 10 năm thì đương nhiên sẽ nhận ra chị.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Vũ Thanh Tùng cười khà khà, không ngừng vẫy tay với Ngô Kính, Ngô Kính nhanh chóng ngồi bên cạnh Vũ Thanh Tùng, cười nói.
“Tùng Tùng, muốn chơi trò chơi cùng em không?”
Vũ Thanh Tùng vội vàng gật đầu.
Tuy Ngô Kính cười nói với Vũ Thanh Tùng vô cùng thân thiết, nhưng trong sự thân thiết đó lại ẩn chứa một sự xa cách và chống cự.
Trong lòng Ngô Kính vẫn luôn căm ghét sâu sắc Vũ Thanh Tùng, nhưng là do e ngại quan hệ của Cao Thuý Cầm mới luôn ẩn giấu kín đáo.
“Xem Tùng Tùng của chúng ta, thật sự rất thích Ngô Kính.” Trong đáy mắt Cao Thuý Cầm lộ ra nét cười.
Ngô Kính hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, che giấu sự chê bai ở trong đáy mắt của cô ta.
“Ngô Kính!” Vũ Tiểu Kiều xông lên.
Cô thực sự không chịu được con người giả dối này, vẫn đang tiếp cận anh trai cô, cô đẩy Ngô Kính ra.
Trên mặt Ngô Kính xoẹt qua một tia cương cứng lại, sau đó cô ta khôi phục lại nụ cười, “Tiểu Kiều, em làm sao vậy? Chị đang cùng Tùng Tùng chơi trò chơi.”
“Ra ngoài!” Vũ Tiểu Kiều chỉ về phía cửa phòng bệnh.

“Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?” Cao Thuý Cầm nghi hoặc nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều và Ngô Kính.
“Ngô Kính và....”
Vũ Tiểu Kiều còn chưa nói xong thì bị Ngô Kính kéo ra ngoài, “Dì à, con và Tiểu Kiều có chút việc, bọn con ra ngoài trước.”
Vũ Tiểu Kiều hất tay Ngô Kính ra, “Dám làm mà không dám nhận sao?”
“Tiểu Kiều!”
Ngô Kính vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, sợ bị Cao Thuý Cầm nghe thấy chuyện gì đó.
“Tiểu Kiều, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau đi.”
“Còn có chuyện gì để nói vậy?”
“Tiểu Kiều....” Ngô Kính cầu xin nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, nước mắt rơi lã chã.
Vũ Tiểu Kiều nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, cô hít sâu một hơi, “Được!”
Bọn họ đến vườn hoa của bệnh viện.
Ngô Kính nắm chặt lấy cánh tay của Vũ Tiểu Kiều, ra sức cầu xin.
“Tiểu Kiều, chị cầu xin em, em nhất định đừng nói với dì.....chị thật sự rất sợ dì, bà ấy nhất định sẽ phá mất con của chị.”
“Đây là con của chị, chị không thể....chị phải bảo vệ nó.” Ngô Kính nhanh chóng bảo vệ phần bụng hơi nhô ra của mình.

“Cô sợ mẹ tôi sao? Nếu sợ thì còn làm ra loại chuyện như thế này sao? Cô đồng ý với mẹ tôi như thế nào, cô quên rồi sao?”
Ngô Kính chính miệng đồng ý tương lai sau khi tốt nghiệp thì sẽ gả cho Vũ Thanh Tùng.
“Tiểu Kiều, chị biết bây giờ ở trong lòng em chị là một kẻ lừa đảo....nhưng, chị cũng là bị ép không biết làm thế nào, chị không muốn như vậy đâu.”
“Tiểu Kiều, chị cũng biết chị nợ nhà em quá nhiều, nếu không có dì thì chị sẽ không thể có ngày hôm nay.”
“Nhưng cô thì làm thế nào vậy? Cách ngấm ngầm ở cùng Tào Xuyên là chính là cách để báo ơn chúng tôi sao?” Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Ngô Kính, giọng nói lạnh lùng.
“Nhưng chị....thật sự không muốn gả cho anh trai em....” Hốc mắt Ngô Kính ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.
“Bắt cô gả cho anh trai tôi, thực sự rất ấm ức cho cô.

Nhưng cô không nghĩ rằng, có thể nói thẳng, lúc đầu cô không nên nói những lời thề son sắt ở trước mặt mẹ và anh trai tôi rằng tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với anh trai tôi.”
“Điều này đối với tôi mà nói, đối với nhà chúng tôi mà nói chính ta phản bội.” Vũ Tiểu Kiều lùi về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách với Ngô Kính.
“Bây giờ cô thật sự khiến tôi cảm thấy rất xa lạ, cảm giác trong hơn mười năm này vẫn chưa từng nghiêm túc quen biết cô.” Vũ Tiểu Kiều đau lòng nói.
“Không phải Tiểu Kiều, chị cũng là người bị hại, em cũng phải chú ý đến cảm nhận của chị....” Nước mắt của Ngô Kính rơi xuống.
“Ngô Kính, cô đang dựa vào tâm trạng gì mà nói những lời này với tôi vậy? Cô cảm thấy nhà chúng tôi đối xử với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Mẹ tôi đối xử với cô không tốt sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, Ngô Kính cô ăn gì mặc gì đều tốt hơn tôi.

Đồ tôi mặc đều là hàng chợ rẻ tiền, 330.000 nghìn là có thể mua được đồ từ đầu đến chân.

Nhưng cô thì sao? Đồ mẹ nua cho cô đều là hàng hiệu.”

“Bao gồm cả bây giờ, trong tủ quần áo của tôi đều là hàng hết mùa mà cô không cần nữa.”
“Phí sinh hoạt của cô mẹ tôi đều đưa đủ cho cô, chỉ cần cô cần tiền thì đều là cô cần bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu.

Cô không cần vừa học vừa làm, chỉ cần ở trong trường học yên tâm hoàn thành việc học tập là đủ.”
“Nhưng tôi lại vừa học vừa kiếm tiền để lấy số tiền lương ít ỏi, thấp kém và chịu đựng ức hiếp.”
“Những thứ này là vì cái gì? Mẹ tôi cũng cản thấy hổ thẹn với cô, muốn đối xử với cô tốt hơn, bù đắp cho cô.”
“Sao cô có thể nhẫn tâm làm ra chuyện thế này? Khi cô ở cùng với Tào Xuyên, cô có từng nghĩ sau khi mẹ tôi biết sẽ đau lòng như thế nào không?”
Trong mắt Ngô Kính dần dần lưng tròng nước mắt, cô ta không ngừng lắc đầu, “Chị, chị....”
“Khi cô thi đỗ vào đại học, mẹ tôi từng hỏi chị bảo cô gả cho anh trai tôi, nếu cô không đồng ý thì có thể từ chối.

Nhưng lúc đầu cô lại thề son sắt rằng sẽ đồng ý tốt nghiệp xong thì gả cho anh tôi.”
Ngô Kính cúi thấp đầu xuống, “Chị cũng không muốn như vậy đâu, nhưng lúc đầu khi dì nhận nuôi dưỡng chị thì nói là nhận nuôi chị như nhận nuôi con dâu....chị cũng không ngờ rằng mấy năm nay bệnh tình của Tùng lại càng ngày càng nặng....chị cũng sợ nếu không đồng ý thì dì sẽ buồn.”
“Cô mang thai con của Tào Xuyên thì mẹ tôi sẽ không buồn sao? Ngô Kính, lừa gạt chính là lừa gạt!”
“Lừa gạt, vĩnh viễn khiến người khác cảm thấy bị tổn thương và đau lòng hơn nói thật.”
Ngô Kính trầm mặc.
Nước mắt theo khuôn mặt cô ta rơi xuống, cô ta lau nước mắt, trong đáy mắt lộ ra sự lạnh lùng.
“Tiểu Kiều, em sờ vào lương tâm mà nói xem dì thật sự đối xử tốt với chị sao?”