Tôn Hồng và Vũ Phi Phi đến nhà họ Tịch tìm Dương Tuyết Như.

Người giúp việc dẫn bọn họ đến phòng khách ngồi đợi, rất lâu sau Dương Tuyết Như mới uể oải từ trên lầu đi xuống.

“Vậy mà lại tìm đến tận nhà tôi, có phải là cảm thấy con gái nhà các người trở thành vợ chưa cưới của Thần Hạn liền thật sự xem chúng ta là người một nhà rồi không? Cổng nhà họ Tịch mà cũng dám tự ý xông vào.


Giọng nói của Dương Tuyết Như không nặng không nhẹ, nhưng mỗi chữ đều giống như kim đâm đả kích Tôn Hồng và Vũ Phi Phi.

Tôn Hồng cười gượng, “Haha, phu nhân Tịch, tôi và Phi Phi!.

.

chỉ là đến thăm bà mà thôi.


“Đúng vậy phu nhân Tịch, cháu và mẹ cháu đến thăm bác.

” Vũ Phi Phi nhanh chóng hùa theo.

Dương Tuyết Như vuốt vuốt mái tóc xoăn, “Tôi già rồi sao? Đến độ tuổi được người khác đến thăm rồi sao?”
Tôn Hồng và Vũ Phi Phi trở nên căng thẳng, nhanh chóng lắc đầu.

“Phu nhân Tịch còn rất trẻ, sao có thể già được chứ?”
Dương Tuyết Như khinh thường liếc bọn họ một cái, bà ta khoanh tay trước ngực ngồi xuống ghế sofa, “Tôi biết, tại sao hôm nay hai người đến đây.


Sau đó, đôi mắt xinh đẹp của Dương Tuyết Như lại nhìn về phía Vũ Phi Phi, “Cô nói xem cô trong thời gian này cũng không ngừng nghỉ, sao mà không có tiến triển gì vậy?”
Vũ Phi Phi hổ thẹn cúi đầu xuống, hai tay cô ta nắm chặt lại với nhau.

“Cho nên mới cần phu nhân Tịch chỉ điểm và chăm sóc nhiều hơn.

” Vũ Phi Phi khẽ nói.

“Cô nói cô xem, lúc đầu khi tin đồn tình ái của Thần Hạn xôn xao khắp nơi thì cô cũng tung hết thông tin và số điện thoại của người phụ nữ đó lên mạng.



“Bao nhiều người mắng chửi cô ta như vậy, cô cũng tìm người uy hiếp cô ta, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Cô ta vẫn vững chắc trở thành vợ chưa cưới của Thần Hạn.


“Cô muốn mượn việc cô ta có dây dưa với hộp đêm Kim Sa Than để huỷ hoại danh tiếng của cô ta, nhưng kết quả vẫn khác với dự tính của cô, cô vẫn không thể động đến một cọng lông của cô ta.


Vũ Phi Phi hít một hơi khí lạnh, cô ta không ngờ rằng Dương Tuyết Như biết hết tất cả những hành động lén lút mà cô ta ngấm ngầm làm.

“Bây giờ cô muốn làm cái gì?” Dương Tuyết Như nhấn mạnh giọng, ánh mắt nhìn Vũ Phi Phi cũng trở nên khinh thường hơn.

“Cháu!.

” Vũ Phi Phi suy nghĩ một lúc, “Phu nhân Tịch, cháu biết, bác cũng giống cháu không thích Vũ Tiểu Kiều.


“Dừng lại, ta không nói là ta không thích Vũ Tiểu Kiều.

” Dương Tuyết Như xua xua tay, “Cô ta đã trở thành vợ chưa cưới của Thần Hạn rồi, lão phu nhân đã truyền lại vật gia truyền cho cô ta rồi, tương lai cô ta sẽ là người gả vào nhà họ Tịch, cũng chính là con dâu của ta, ta không có việc không thích nó.


“Lão phu nhân và Thần Hạn đều thích cô ta, ta làm gì dám không thích cô ta.

” Giọng nói của Dương Tuyết Như trở nên chua xót.

Vũ Phi Phi và Tôn Hồng nhìn nhau một cái, Tôn Hồng nhanh chóng tiến lên hai bước, khẽ nói.

“Phu nhân Tịch, lão phu nhân thế mà lại dễ dàng đem vật gia truyền truyền lại cho cô ta, làm như vậy hình như có chút không hay cho lắm, dù sao vật gia truyền cũng phải truyền vào tay phu nhân Tịch, đợi đến tương lai mới có thể truyền vào tay con dâu chứ.


“Nhưng con bé Tiểu Kiều này là có chút tâm tư, nó cũng không thể nhận vật gia truyền được chứ, như vậy không phải là khiến phu nhân Tịch khó coi hay sao?”
Tôn Hồng dè dặt thăm dò.

Ánh mắt của Dương Tuyết Như không rõ đang vui hay là tức nhận nhìn Tôn Hồng một cái, “Tôi thân là nữ chủ nhân của nhà họ Tịch, không thèm để ý đến một món trang sức.



“Đúng vậy, đúng vậy!.

.

” Tôn Hồng cười nói.

Dương Tuyết Như đứng dậy đi đến trước mặt Vũ Phi Phi, khiến Vũ Phi Phi sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu xuống.

Dương Tuyết Như cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi một cái, khẽ hỏi cô ta, “Bước tiếp theo của cô không phải là mượn thằng anh trai bị bệnh của cô ta để uy hiếp cô ta sao?”
Toàn thân Vũ Phi Phi trở nên run rẩy, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Dương Tuyết Như.

Tâm tư của vị phu nhân nhà quyền thế này cũng quá là khiến người khác sợ hãi, bà ta lại có thể dễ dàng đoán được tâm tư của cô ta.

“Ta biết, cô không ngồi yên được nữa, đều là phụ nữ, ta có thể hiểu được tâm trạng của cô.

Dương Tuyết Như nói.

“Nhưng cô cũng biết, cho dù bây giờ cô tìm phóng viên bao vây bệnh viện thì cô cũng không vào được bệnh viện.

Cho dù cô có thể vào được bệnh viện thì bên ngoài phòng bệnh của anh trai cô ta đều có vệ sĩ bảo vệ 24 giờ, cô vốn không thể vào được.


Sau đó, Dương Tuyết Như lại nói.

“Ai cũng biết, anh trai của cô ta quan trọng với cô ta như thế nào.

Nếu cô cố ý lợi dụng anh trai cô ta để diễn kịch thì chỉ sợ cô ta sẽ như mãnh hổ mà quay sang vồ lấy cô.


“Hơn nữa bây giờ lão phu nhân vẫn ở trong bệnh viện đó, ngộ nhỡ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của lão phu nhân thì ai cũng không gánh nổi tội đâu.



Đây cũng chính là sự kiêng dè chính mà lúc đầu Dương Tuyết Như lợi dụng phóng viên để ra oai phủ đầu với Vũ Tiểu Kiều, nhưng sau đó lại dừng lại đúng lúc.

Bà ta sẽ không tự đào hố chôn mình, càng hiểu được lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi.

Vũ Phi Phi ấm ức trề môi ra, hốc mắt cô ta ửng đỏ nhìn Dương Tuyết Như, “Phu nhân Tịch, bác nói cho cháu biết cháu nên làm thế nào?”
Dương Tuyết Như cười hừm hai tiếng, “Làm thế nào sao? Bây giờ cô còn có thể làm cái gì chứ? Làm lần nào là thất bại lần đấy, không có lần nào thành công hết, lẽ nào còn không biết nghỉ ngơi lấy sức sao?”
Vũ Phi Phi đột nhiên trợn trừng hai mắt lên, trong lòng cô ta đột nhiên có chút manh mối.

“Tôi đều có thể nhìn rõ tâm tư của cô, còn có cả mấy hành động lén lút kia của cô, cô tưởng rằng Thần Hạn không nhìn ra sao? Bây giờ trong lòng Thần Hạn sớm đã vô cùng chán ghét cô rồi.


“Thần Hạn ghét phụ nữ có suy tính, chỉ sợ là tránh còn không kịp.


Vũ Phi Phi sợ hãi, không ngừng lắc đầu, “Cháu làm những chuyện đó!.

.

cũng là vì, bởi vì cháu yêu anh ấy!.


“Làm sai, chính là làm sai, đừng viện cớ để đẩy bỏ trách nhiệm.


Dương Tuyết Như nhìn Tôn Hồng một cái, “Nể mặt thị trưởng Vũ, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Gần đây Thần Hạn đi công tác rồi, đợi nó trở về thì tôi sẽ tìm cơ hội cho hai người gặp nó.


Vũ Phi Phi vui mừng nở nụ cười, “Cám ơn phu nhân Tịch, Phi Phi cả đời này sẽ không quên đại ơn đại đức của phu nhân Tịch.


Dương Tuyết Như nhẫn nhịn sự chán ghét trong lòng, gật đầu, “Hy vọng cô đừng để tôi quá thất vọng là được.


“Cháu nhất định sẽ không khiến phu nhân Tịch thất vọng, từ nay về sau phu nhân Tịch bảo cháu làm cái gì thì cháu đều nghe lời bác.

” Vũ Phi Phi thề son sắt đảm bảo.

Hai mẹ con bọn họ vui mừng rời khỏi nhà họ Tịch.


Dương Tuyết Như nhìn bóng lưng đã rời đi của bọn họ, cười mỉa một tiếng, “Hy vọng thông minh lên một chút, đừng khiến ta mất trắng công một phen.


Dương Tuyết Như nhìn mấy tờ báo trên mặt bàn, trên trang đầu hôm nay vẫn là mấy tin liên quan đến việc Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ân ân ái ái.

Dương Tuyết Như từ từ nắm chặt tay lại, móng tay của bà ta đâm sâu vào trong thịt của lòng bàn tay.

“Thần Hạn à Thần Hạn, là do con không đi theo con đường mà mẹ đã sắp xếp sẵn cho con, con cũng đừng trách mẹ không nể tình mẹ con bao nhiêu năm qua.


Vũ Tiểu Kiều đang ở trong phòng bệnh với anh trai.

Đông Thanh đột nhiên dẫn một đám người xông vào.

Trong tay đám người đó đều cầm đồ, là một loạt các hộp quà được bọc tinh tế.

Vũ Tiểu Kiều rất kinh ngạc, “Những thứ này!.

là cái gì vậy?
Đông Thanh cung kính nói, “Thiếu phu nhân, những thứ này là sính lễ mà cậu chủ chuẩn bị cho thiếu phu nhân.


Sính lễ sao?
Anh tưởng là thời đại tam thư lục lễ hay sao? Sao lại chuẩn bị nhiều sính lễ mang đến như vậy.

Lí Thành Sơn vừa nhìn thấy những cái hộp tinh tế kia liền lập tức phấn kích bổ nhào đến, “Là những thứ gì vậy? Đóng gói cao cấp như vậy, chắc đều là đồ tốt.


Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn một cái, Lí Thành Sơn cười híp mắt đáp lại cô, sau đó mới lùi về phía sau vài bước.

Không phải Đông Thanh đã đi công tác với Tịch Thần Hạn rồi hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy?
“Anh ấy!.

anh ấy về rồi sao?” Vũ Tiểu Kiều nhìn Đông Thanh, trái tim của cô đập thình thịch.

Sắc mặt của Đông Thanh trở nên khó xử, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi khiến Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Sao vậy? Không phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”