“A!.

.


Vũ Tiểu Kiều kêu thét lên một tiếng.

Sự bá đạo của Tịch Thần Hạn mang theo sự trừng phạt tuỳ ý mà trút căm phẫn, khiến cô mấy lần suýt chút nữa ngất xỉu.

Cô vô cùng biết rõ khi anh đang tức giận thì anh chính là một con sư tử đực đang phát điên, vốn không thể tự kiểm soát được, sẽ khiến người bên cạnh anh bị thương.

Khi cô hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn nằm trên ghế sofa thì anh nắm lấy cằm cô, giọng nói lạnh lùng nói.

“Nếu như không phải cô vẫn còn tình cảm với hắn ta thì cô sẽ mềm lòng sao?”
“Vũ Tiểu Kiều, cô tưởng rằng tất cả những chuyện mà hắn ta làm với vật sở hữu tôi thì tôi có thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta sao?”
“Giới hạn của Tịch Thần Hạn tôi, không phải là ai cũng có thể dễ dàng khiêu chiến đâu.


Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều đau buồn nhìn anh, ánh mắt này của cô suýt chút nữa khiến Tịch Thần Hạn mềm lòng, nhưng giọng nói của anh càng bạc tình cất lên.

“Vũ Tiểu Kiều, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô trở thành vợ chưa cưới của tôi, tất cả mọi người đều thấy tôi nuông chiều cô thì cô có thể nhúng tay vào chuyện của tôi, chi phối vào suy nghĩ của tôi.


“Cô chỉ là vật sở hữu của tôi, đừng có đánh giá bản thân mình quá cao.


Anh hất Vũ Tiểu Kiều ra, để mặc cô còn không chút sức lực nào mềm nhũn nằm ở đó, không thể cử động được.

Chỉ là vật sở hữu của anh sao?
Hai tay cô từ từ nắm chặt thành nắm đấm, trên người cô vẫn còn sót lại sự căm hận của anh, sự căm hận này từng chút từng chút một ngấm đến chỗ sâu nhất trong tim cô, rồi biến thành sự chua xót.

Cô kiềm chế những giọt nước mắt kín đáo trong khoé mắt mình, cô hít sâu một hơi rồi mới phát ra âm thanh yếu ớt.

“Tôi chưa từng đánh giá cao bản thân mình! ! cũng không dám mượn sự nuông chiều mà anh thể hiện cho người ngoài xem, cũng không tự yêu cầu một số thứ không chân thực!.


.


“Tôi sớm đã biết, tôi không có quyền tham dự vào chuyện của anh, bao gồm tất cả tâm sự mà ẩn giấu trong lòng!.

.


“Tôi giống như một vật trang trí ở bên cạnh anh, hoặc là một món đồ trang sức trên người anh!.

có thể có, nhưng không phải là duy nhất!.


“Tôi hiểu hết.


“Cho nên anh không cần tức giận, không cần buồn bực, vật sở hữu của anh sẽ là của anh, từ trước đến nay đều không phản bội anh.


Cô nhắm mắt lại, nhẫn nhịn sự đau đớn dữ dội trong lòng.

Sao anh có thể hiểu được trái tim của cô.

Cô sớm đã yêu anh, sao có thể còn tình cảm còn sót lại chưa hết với người đàn ông khác cơ chứ?
Con người không phải cây cỏ, thật sự có thể loại bỏ hết tất cả cảm giác của những chuyện vụn vặt không quan trọng không?
Tịch Thần Hạn đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, tuỳ tiện cướp đoạt không khí của cô.

“Ựm!.

buông ra!.

.



Sự vùng vẫy không có chút sức lực nào của cô không có một chút hiệu quả nào, cô giống như cá nằm trên thớt, ở trước mặt anh chỉ có thể để anh tuỳ ý chia cắt.

Tịch Thần Hạn cố định cô ở trong lòng, anh khẽ hét lên, “Tôi đang sử dụng quyền lợi mà một người chồng chưa cưới nên có, cô chỉ có thể nghe theo tôi.


Trong lúc mơ mơ màng màng, Vũ Tiểu Kiều tựa như nhìn thấy sự sợ hãi cực độ ở trong đáy mắt anh, trong lòng cô không kiềm được mà cảm thấy run rẩy.

Anh đang sợ hãi điều gì vậy?
Lại một lần điên cuồng nữa khiến cô đau đớn không thôi.

“A!.

.


Còn anh thì vẫn không có bất cứ sự thương xót nào, anh vẫn hung hãn chinh chiến, thảo phạt và trút căm phẫn ở trên người cô.

“Đây là sự trừng phạt giành cho cô!”
Không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn, nhiệt độ từ từ tăng lên, bao bọc lấy bọn họ, có một số thứ trở nên mềm mại, cũng không đau đớn như vậy nữa!.

Sáng sớm, khi Vũ Tiểu Kiều mở mắt ra thì Tịch Thần Hạn đã rời đi mất, chỉ có nhiệt độ còn sót lại ở bên cạnh nói với cô rằng anh mới đi được chưa lâu.

Nhớ lại đêm qua anh hết lần này đến lần khác vận động kịch liệt thì cô lại thầm than thở một hơi, cô từ từ đỡ người đứng dậy, nhưng sự đau đớn dữ dội như đang xé rách cơ thể cô.

Cô co rúm người lại, ôm lấy cơ thể mình, sau đó lại lết cơ thể mệt mỏi của cô đi vào nhà tắm, cô đứng ở trước gương nhìn vào vô số những vết xanh tím ở trên người mình, cô không kiềm được mà nắm chặt nắm đấm.

“Rốt cuộc tôi ở trong mắt anh được coi là cái thá gì chứ?”
Cô lẩm bẩm một tiếng rồi từ từ mở vòi tắm hoa sen ra.

Dòng nước hơi hơi lạnh giá chảy qua người cô, hàng nước dọc theo đôi mắt trong veo của cô chảy xuống, làm mờ đi ánh mắt bi thương của cô.

Cô tắm rất lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng ở trước cửa sổ, nhìn những đám mây trắng trên bầu trời trong xanh, trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo.


Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên người cô, nhưng vẫn không thể xua tan đi sự lạnh lẽo ở trong lòng cô.

Ở trong lòng anh, anh thật sự tuyệt tình chỉ coi cô là vật sở hữu sao?
Anh đối với cô!.

thật sự không có một chút rung động nào sao?
Ở trong lòng anh, tình cảm thật sự chỉ là rác mà từ trước đến nay anh chẳng thèm ngó đến hay sao?
Tiếng rung của điện thoại vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô.

Cô cầm điện thoại lên, vừa nhìn vào màn hình thì đôi vai cô không kiềm được mà trở nên run rẩy, ngón tay nhấc lên do dự mãi mà không quyết định được, rốt cuộc cô có nên nhận điện thoại hay không?
Đối phương gọi hết lần này đến lần khác, cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng phải đầu hàng.

Cô nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Ngô Kính.

“Tiểu Kiều, chúng ta gặp mặt đi.


“Có gì thì cứ nói trong điện thoại đi.

” Cô không muốn gặp Ngô Kính.

Giọng nói của Ngô Kính trở nên run rẩy, cô ta cầu xin nói, “Tiểu Kiều, chị biết em không muốn gặp chị, nhưng chị thật sự có chuyện muốn nói với em, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của em đâu, chị đợi em ở quán cà phê mà ngày trước chúng ta thường đến.


Quán cà phê.

Khi Vũ Tiểu Kiều đi vào quán cà phê thì Ngô Kính đã ngồi ở vị trí sát cửa sổ đợi rất lâu rồi.

Ngô Kính thấy cô đến thì nhanh chóng đứng lên, cô ta đỡ cái bụng hơi nhô rồi vẫy tay với Vũ Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, chị ở đây.


Vũ Tiểu Kiều bước đến, Ngô Kính có chút áy náy không yên.

“Mau ngồi đi, chị đã gọi một ly Cappuccino- đồ uống em thích nhất cho em rồi.


Vũ Tiểu Kiều cười gượng một tiếng, “Có chuyện gì? Mau nói đi.



Vẻ mặt của Ngô Kính trở nên cương cứng lại, ánh mắt trong suốt nhìn cô, “Tiểu Kiều, chị biết chuyện chị và Tào Xuyên đã gây ra cho em sự tổn thương vô cùng lớn, em có thể trách chị thế nào cũng được, nhưng em có thể tha thứ cho anh Tào và giúp đỡ anh ấy được không?
Vũ Tiểu Kiều nhìn đôi mắt ngấn nước của Ngô Kính, giọng nói của cô trở nên xa cách, “Giúp anh ta sao?”
Ngô Kính liên tục gật đầu, cô ta muốn kéo lấy cánh tay Vũ Tiểu Kiều, nhưng bị Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng tránh né.

“Tiểu Kiều, em hãy nể tình chị em chúng ta từ nhỏ đến lớn, em bỏ qua cho anh Tào đi, đừng khiến anh ấy bị huỷ hoại.

” Nước mắt của Ngô Kính rơi xuống.

“Đêm qua anh ấy uống rượu cả đêm, chị chưa từng thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ấy như vậy bao giờ, nhìn anh ấy như vậy thì trái tim của chị cũng tan vỡ theo.


“Còn có sáng nay có mấy công ty đã đưa ra yêu cầu huỷ hỏ hợp đồng, bây giờ nhìn anh ấy giống như đã chết vậy, không nói một câu nào!.

.


“Chị cầu xin em, Tiểu Kiều, bây giờ chị đang mang thai, chị không muốn đứa bé chưa sinh ra mà bố nó đã biến thành bộ dạng như vậy!.

Nếu như Tào Xuyên không còn gì nữa thì em bảo chị và đứa bé phải làm thế nào?”
“Ngô Kính, chị ở bên anh ta, quả nhiên là vì tiền.

” Vũ Tiểu Kiều nhìn Ngô Kính bằng ánh mắt xa lạ.

Ngô Kính kéo lấy tay của Vũ Tiểu Kiều đặt lên bụng cô ta, “Tiểu Kiều, chúng ta thân thiết như chị em ruột, đứa bé này cũng là người thân của em!.

em sờ nó xem, nó đã biết cử động rồi, nó là một mạng sống hoạt bát!.

.


“Nếu như không có Tào Xuyên, không có nhà họ Tào, em bảo đứa bé này trong tương lai sẽ đối mặt với cuộc đời như thế nào đây?”
“Tiểu Kiều, anh Tào nói rồi, nếu như anh ấy bị huỷ hoại thì anh ấy sẽ bắt chị phá thai! ! đừng giết con của chị có được không?
Có lẽ là do đứa bé trong bụng cảm nhận được tâm trạng của mẹ mình nên đã cử động một cái.

Vũ Tiểu Kiều đột nhiên rút lại tay của mình lại, trái tim cô đập thình thịch, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ mà trước đây cô chưa từng có.

Đó là cảm giác gì vậy?
Đó là cảm giác tiếp xúc với một sinh mệnh nhỏ yếu sao?