Vũ Tiểu Kiều bị Cao Thuý Cầm nhốt lại, bà ta không cho phép Vũ Tiểu Kiều đi tìm Tịch Thần Hạn nữa.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trước cửa sổ, nhìn trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp ở trong vườn, hốc mắt cô lại đỏ lên.
Cô đã đồng ý với anh sẽ trở về, nhưng cô lại không trở về, anh nhất định sẽ rất tức giận, cũng rất buồn.
Anh là một người sợ cô đơn như vậy.
Không có ai ở cùng anh thì anh sẽ rất sợ hãi.
Những giọt nước mắt xót xa ở trong trong khoé mắt cô từ từ rơi xuống....
Cao Thuý Cầm gõ cửa hai tiếng rồi bước vào, bà ta đưa điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều, “An Tử Dụ gọi điện đến, gọi lại cho con bé đi.”
Vũ Tiểu Kiều đoạt lấy điện thoại bị Cao Thuý Cầm thu giữ và kiểm soát, cô muốn gọi điện cho Tịch Thần Hạn, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình, cô chỉ có thể bấm số điện thoại của An Tử Dụ.
“Alo, An An à, cậu tìm mình có việc gì sao?”
An Tử Dụ nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cô, hỏi nói, “Kiều Kiều, cậu làm sao vậy?”
Vũ Tiểu Kiều bịt miệng lại, khoé mắt lại dưng dưng nước mắt, cô nghiến răng để kiềm nén sự chua xót khổ sở sắp bật ra, khẽ nói.
“Không sao, có thể là do mấy hôm nay có chút mệt.”
An Tử Dụ bán tín bán nghi nói, “Cậu đừng có vất vả quá Kiều Kiều, mệt rồi thì bảo cậu Thần đưa cậu đi ăn đi xem phim, anh ấy là chồng chưa cưới của cậu, đừng khách sáo với anh ấy.”
Nghe thấy tên của anh thì nước mắt của Vũ Tiểu Kiều lại âm thầm rơi xuống, “An An, có chuyện gì sao?”
“Không biết tại sao trường học lại ra một quy định mới, đó là yêu cầu tất cả sinh viên đang theo học tại nhà trường bắt buộc phải ở lại trường để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì.”
“Đặc biệt là đối với sinh viên năm ba như bọn mình, muốn khi vào năm bốn có thể đi ra ngoài thực tập, nếu như có môn nào không đạt yêu cầu thì sẽ lưu ban ở lại thẳng năm ba, huỷ bỏ tư cách đi thực tập.

Ai cũng không ngoại lệ, nếu không sẽ bị xử lý đuổi học.”

“Kiều Kiều, cậu mau thu dọn trở về ký túc xá đi.

Qua đêm nay thì trường học sẽ đóng cửa, mình đã ở trong trường rồi.”
Vũ Tiểu Kiều chau chặt mày lại, nghi ngờ lên tiếng, “Không có lý do gì sao? Sao lại đột nhiên có quy định như vậy vậy?
An Tử Dụ oán thán nói, “Ai biết được trường học bị điên cái gì chứ! Từ trước đến nay chưa từng có quy định này, mình đã tìm người đi nghe ngóng rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cả.”
“Hừm.....nếu như phải ở trường học không thể ra ngoài thì khác gì so với ngồi tù chứ? Thật sự không biết ban lãnh đạo của trường nghĩ như thế nào vậy?”
“Tiểu Kiều, chắc là trường học cũng có dự định của bọn họ.

Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu như có quy định thì cứ làm theo quy định thôi, qua thời gian này thì xong thôi, cậu mau trở về đi, mình đợi cậu.”
“Ừm, được, vậy gặp nhau ở trường học vậy.” Vũ Tiểu Kiều thầm ngắt điện thoại.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Cao Thúy Cầm, nói với bà ta quy định của trường học là yêu cầu ở lại trường học.
Cao Thúy Cầm nhìn thấy ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều sáng rực lên, thế là bà ta liền lập tức quát lên, “Có phải là con muốn nhân cơ hội đi tìm Tịch Thần Hạn không?”
“Con không có.”
“Tốt nhất là không có.”
Cao Thúy Cầm cướp lấy điện thoại trong tay Vũ Tiểu Kiều, “Mau đi thu dọn đi, mẹ sẽ đích thân đưa con đến trường.”
Cao Thúy Cầm quay người rời khỏi phòng của Vũ Tiểu Kiều, khi ra khỏi phòng bà ta liền nhìn thấy Lí Thành Sơn đang cầm mấy hộp quà sính lễ mà Tịch Thần Hạn mang đến trước đó lén la lén lút đi xuống lầu.
Cao Thúy Cầm nhanh chóng xông lên, đoạt lại mấy hộp trang sức ném hết xuống đất.
“Ông cầm những thứ này làm cái gì vậy? Ông muốn bán nó sao?”

Lí Thành Sơn cười gượng một tiếng, “Nếu đã tặng chúng ta rồi thì nó chính là của chúng ta.

Gần đây nhà chúng ta đang thiếu tiền, bán đi vừa hay có thể đổi lấy ít tiền để dùng.”
“Những thứ đồ mà anh ta tặng đang ở đâu? Trả lại hết tất cả cho tôi.” Cao Thúy Cầm hét chói tai lên nói.
“Sao....sao vậy? Bọn chúng đã đính hôn rồi, trả về thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Tôi không đồng ý.

Bọn chúng bắt buộc phải hủy bỏ hôn ước.”
“Thúy Cầm, bà nói cái gì vậy?” Lí Thành Sơn nhấn mạnh giọng, “Có phải bà bị điên rồi không? Con rể tốt như vậy còn không đồng ý sao ?”
Lí Thành Sơn quay đầu nhìn Vũ Tiểu Kiều đang ngớ người đứng ở cửa, “Mẹ con làm sao vậy?”
Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều nhợt nhạt, lắc lắc đầu.
Cô cũng không biết mẹ cô bị làm sao.
Giọng nói của Cao Thúy Cầm một lần nữa cất lên, “Còn đứng đó làm gì vậy? Bây giờ hãy liên hệ với trợ lý của anh ta, đem hết những thứ này đi cho ta.
Lí Thành Sơn đau lòng nhìn những món đồ trang sức bị rơi vương vãi trên nền nhà một cái, vội vàng nói, “Thúy Cầm à, bà nguôi giận trước đã, những thứ này giao cho tôi xử lý, bà mệt rồi, bà hãy về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.
Lí Thành Sơn nhanh chóng kéo Cao Thúy Cầm về phòng.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy có cơ hội liền chạy ra khỏi phòng đi thẳng xuống lầu.
Cao Thúy Cầm xông ra, đuổi theo xuống lầu, “Vũ Tiểu Kiều, con đứng lại cho mẹ, đứng lại.”

Cao Thúy Cầm bổ nhào lên kéo Vũ Tiểu Kiều lại, “Con muốn đi đâu vậy? Đi tìm anh ta đúng không?”
“Mẹ....”
“Tiểu Kiều, mẹ là muốn tốt cho con, con nhất định phải nghe lời mẹ.”
“Mẹ.....” Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều không ngừng rơi xuống.
“Rốt cuộc là tại sao vậy? Mẹ nói cho con biết là tại sao vậy?”
Cao Thúy Cầm muốn nói nhưng lại thôi, “Tóm lại là muốn tốt cho con, tốt cho cả nhà chúng ra.

Con đừng hỏi cái gì hết.”
Cao Thúy Cầm nhanh chóng lấy điện thoại của Vũ Tiểu Kiều ra, “Bây giờ con hãy gọi điện cho anh ta, nói với anh ta rằng bọn con kết thúc rồi.

Người nhà không đồng ý, con cũng không thích anh ta, bây giờ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.”
“Mẹ....con không muốn, con không gọi.” Cô không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa hét lên.
“Nghe thấy không, bây giờ gọi luôn đi.”
“Con không gọi.” Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tay mình, các khớp xương đều trở nên trắng bệch, như thế nào cũng không chịu gọi điện thoại.
“Con không gọi thì mẹ gọi.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ôm lấy mẹ cô, khóc lóc cầu xin, “Đừng mà mẹ.....đừng gọi, đừng gọi, con cầu xin mẹ......tuyệt đối đừng gọi.....”
“Tiểu Kiều à, mẹ cũng là thật sự muốn tốt cho con, con có thể hiểu được không? Bọn con không hợp nhau, bọn con không thể ở bên nhau.

Anh ta không may mắn, sẽ mang đến tai họa cho cả nhà chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều vừa khóc vừa không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi xuống thành một hàng dài, rơi lã chã.
Cao Thúy Cầm đột nhiên lớn tiếng quát lên, “Con muốn khiến mẹ tức chết đúng không? Con muốn cả nhà mình đều không được yên ổn đúng không? Con muốn hủy hoại cái nhà này có đúng không?”

Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, “Con không có, không phải đâu.....Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”
Cô khóc nghẹn ngào hét lên.
“Rõ ràng trước đó tất cả đều tốt, tại sao mẹ lại đột nhiên biến thành bộ dạng này vậy? Con rất muốn biết, rốt cuộc là tại sao?”
“Không có tại sao gì cả, Lí Thành Sơn, ông còn không mau lại đây giúp tôi lôi nó vào phòng.”Cao Thúy Cầm hét lên.
Vũ Tiểu Kiều không vùng vẫy được, lại bị Cao Thúy Cầm khóa cửa nhốt vào phòng.
“Tiểu Kiều, mẹ cho con thời gian suy nghĩ là một đêm nay.

Sáng mai mẹ sẽ đưa con trở về trường học, tốt nhất con đừng khiến mẹ thất vọng.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Cao Thúy Cầm.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cơ thể của mình, dọc theo mặt tường trượt xuống nền đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô đột nhiên rất nhớ Tịch Thần Hạn, anh vẫn ổn chứ?
Anh nhất định rất tức giận, cô lại không liên lạc với anh.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao.....”
“Hức hức hức....”
Khi buổi tối, đêm khuya yên tĩnh.
Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không có cảm giác muốn ngủ.
Cô đột nhiên đứng dậy, dùng sức vặn tay nắm cửa, nhưng cửa vẫn bị khóa từ bên ngoài.
Phòng của cô ở tầng hai, nếu nhảy từ cửa sổ xuống thì chắc cũng không sao.
Cô nghĩ như vậy, cô liền dùng rèm cửa buộc thành một sợi dây, một đầu buộc vào đầu giường, cô liền men theo rèm cửa từ trên cửa sổ trèo xuống.............