Vũ Tiểu Kiều đi dạo phố mấy vòng liền trở về trường học.

Khi cô vừa về đến cổng trường thì liền nghe thấy rất nhiều bạn học đều đang bàn tán xôn xao về chuyện Vũ Phi Phi và Cung Cảnh Hào công khai hẹn hò.

“Mình thật sự không ngờ rằng Vũ Phi Phi lại đang hẹn hò với cậu Cung.


“Trời ơi, thật là một tin tức kinh thiên động địa, mình sắp bị bệnh tim mất rồi.


“Mình cũng không ngờ rằng, bình thường hai người họ ở trường không có một chút giao điểm nào là lại đang âm thầm hẹn hò!”
“Trước đó mọi người đều nói, Cung Cảnh Hào thích Vũ Tiểu Kiều.


Đám bạn học nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều thì liền nhanh chóng chạy đến quây xung quanh cô, thi nhau hỏi thăm quan tâm cô.

“Tiểu Kiều, cậu xuất viện rồi sao? Cơ thể cậu đã khoẻ chưa? Hồi phục lại chưa?”
“Cậu nằm viện mà bọn mình đều vô cùng lo lắng.


“Tiểu Kiều, cậu nghe nói chưa? Em gái Vũ Phi Phi của cậu thế mà lại đang hẹn hò với Cung Cảnh Hào đó!”
Vũ Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, “Đây mà chuyện tốt mà, chúc mừng bọn họ.


“Chẳng trách trước đó Cung Cảnh Hào cứ bắt nạt cậu, hoá ra là do Vũ Phi Phi ngấm ngầm xui khiến.


“Bây giờ thì tốt rồi, chuyện của Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi đã được công khai, tuy Vũ Phi Phi là em gái cậu, nhưng xét từ thân phận của Cung Cảnh Hào thì phải vẫn phải gọi cậu một tiếng là mợ chứ?”
“Haha!.


Vũ Tiểu Kiều vẫn giữ nụ cười trên môi, “Các cậu không đọc tin tức sao? Thực ra mối quan hệ của mình và em gái vẫn luôn rất tốt, không tồi tệ như những gì các cậu nói đâu.



Đám bạn học lập tức im lặng, ngượng ngùng cười trừ, sau đó nhanh chóng giải tán.

“Cái gì vậy? Còn giả vờ có quan hệ tốt sao? Đừng tưởng rằng bọn mình không nhìn ra, bọn họ hoàn toàn chính là không đội trời chung.


“Lần này thật sự náo nhiệt rồi, hai kẻ thù không đội chung trời lại lần lượt yêu hai cậu cháu ngoại, khó tránh khỏi có kịch vui để xem!”
Vũ Tiểu Kiều trở về ký túc xá, cô ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Bạch Lạc Băng đang chuẩn bị xuống lầu.

“Hả? Đây không phải Vũ Tiểu Kiều sao? Cô xuất viện rồi sao? Cơ thể khôi phục cũng rất là nhanh đó mà.


Vũ Tiểu Kiều thờ ơ liếc Bạch Lạc Băng một cái, “Mánh khoé cỏn con mà thôi, chẳng có gì đáng sợ.


Cô sớm đã hiểu rõ, trà sữa mà Tô Nhất Hàng đưa cho cô, nhất định là do Bạch Lạc Băng giở trò.

Người phụ nữ căm hận đến mức muốn cô chết đi này, rốt cuộc còn có thể điên cuồng ngang ngược được bao lâu?
“Bạch Lạc Băng.


Vũ Tiểu Kiều tiến hai bước về phía Bạch Lạc Băng, tuy giọng nói của cô kiềm chế ở mức rất nhỏ, nhưng Bạch Lạc Băng vẫn nghe rõ, giống như con dao sắc nhọn đâm vào tim cô ta.

“Có một số việc làm quá nhiều thì báo ứng sớm muộn sẽ luân hồi vào trên người mình.


Sắc mặt của Bạch Lạc Băng lập tức trở nên trắng bệch.

Cô ta sớm đã bị Cung Cảnh Hào và Tịch Thần Hạn doạ cho sợ đến mức sợ mất hồn mất vía, bây giờ cô ta chỉ muốn tìm được một số lý do để đắc ý trên người Vũ Tiểu Kiều, nhưng lúc này cô ta lại bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Vũ Tiểu Kiều doạ cho không nói lên được một chữ nào.

“Nhưng nghe nói cô và Nhất Hàng sắp kết hôn rồi, tôi vẫn phải chúc mừng cô.



Nói xong, Vũ Tiểu Kiều vượt qua Bạc Lạc Băng, không hề nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta thêm một cái nào nữa mà đi thẳng về phía ký túc xá.

An Tử Dụ bây giờ không có ở ký túc xá, cô ta mấy hôn nay vẫn luôn ở bệnh viện cùng với Vũ Tiểu Kiều, không hề trở về trường học, chắc giờ này đang ở phòng tự học ôn bài rồi.

Vũ Tiểu Kiều nằm trên giường, cô chùm chăn lên đầu, che đi ánh sáng nhức mắt ở bên ngoài cửa sổ, cô lật người đi lật người lại mà mãi không ngủ được.

Tại sao mẹ cô lại kiên quyết bắt cô và Tịch Thần Hạn chia tay vậy?
Rốt cuộc bên trong ẩn chứa nội tình gì vậy?
Cô phải làm sao mới có thể điều tra rõ được tâm sự trong lòng mẹ cô, giúp mẹ cô gỡ bỏ nút thắt trong lòng đây?
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nhớ đến vết sẹo trên tay Tịch Thần Hạn, tất cả chân tướng chắc đều nằm trên vết sẹo đó!
Có lẽ cô có thể bắt đầu điều tra từ trên người Tịch Thần Hạn.

……
Bạch Lạc Băng tức giận đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, cô ta ở dưới lầu liền gặp phải Vũ Phi Phi đang trở về ký túc xá.

Cô ta bị Vũ Tiểu Kiều làm cho tức giận, phải tìm một người xả giận thì trong lòng mới cảm thấy vui vẻ.

“A, đây không phải là thiếu phu nhân nhà họ Cung trong tương lai sao?” Giọng nói của Bạch Lạc Băng trở nên sắc nhọn nói.

Vũ Phi Phi không vui vẻ nói, “Em không hẹn hò với Cung Cảnh Hào.


“Cung Cảnh Hào đã chính miệng thừa nhận rồi, em còn giấu chị sao, có chút không hay cho lắm.


“Chị biết, em chỉ yêu cậu Thần thôi.


Bạch Lạc Băng bật cười, “Cậu Cung cũng không tệ, cậu ấm của tập đoàn Cung Thị vô cùng lớn mạnh, tuy không mạ vàng thật như cậu Thần, nhưng cũng là người có tài năng và sức ảnh hưởng, thế mà em lại không hài lòng.

“Giữa em và anh ta không có gì hết!” Vũ Phi Phi tức đến mức giậm chân.


Cô ta mới không cần dây dưa hay có quan hệ với tên thần kinh đáng sợ Cung Cảnh Hào, một khi có tin đồn tình ái với Cung Cảnh Hào, vậy chuyện của Vũ Tiểu Kiều và Cung Cảnh Hào sẽ chưa đánh đã bại.

Trước đó cô ta đã vạch ra kế hoạch rất lâu, làm nhiều như vậy, bao nhiêu công sức đều sẽ hoàn toàn đổ sông đổ biển!
“Haha, đúng, đúng, đúng, bọn em không có quan hệ gì hết, chỉ trong đêm mưa bão, thân mật đỡ nhau một cái, thân mật hôn nhau một cái mà thôi.

Vũ Phi Phi tức đến mức sắc mặt xanh tím, còn Bạch Lạc Băng thì lại cười giương khóe môi lên.

“Vũ Phi Phi, em đừng không biết thỏa mãn, em là bạn gái đầu tiên được cậu Cung chính miệng thừa nhận trước mọi người.


“Còn có!.


Bạch Lạc Băng đi lại gần phía Vũ Phi Phi, khẽ nói, “Chuyện trước đây coi như qua đi, đừng nhắc lại nữa, em cứ yên tâm mà làm thiếu phu nhân nhà họ Cung trong tương lai đi.


“Chị sợ bị liên lụy sao?” Giọng nói của Vũ Phi Phi trở nên nặng nề.

“Chị đã đạt được mục đích rồi, Nhất Hàng đã đồng ý nhanh chóng kết hôn với chị rồi.


“Cho nên chị định đem tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu em sao? Chị biết rằng cậu Thần vẫn đang điều tra.


Bạch Lạc Băng cười chế giễu một tiếng, “Vỗn dĩ chuyện này không có liên quan gì đến chị hết, là em vẫn luôn cầu xin chị giúp em nghĩ cách, cho nên chị mới miễn cưỡng giúp em một chút.


“Bạch Lạc Băng!” Vũ Phi Phi nắm chặt nắm đấm.

“Em đừng tường chị không biết, em muốn qua cầu rút ván.

Vũ Phi Phi, chỗ thuốc ngủ đó là do em đi mua, điện thoại của Vũ Tiểu Kiều cũng là do em trộm, người gửi tin nhắn cho Cung Cảnh Hào, cũng là em!”
“Nhưng chị thì!.

” Bạch Lạc Băng ngẩng đầu lên, cười đến mức khóe môi cong lên, “Chị chỉ do có tâm trạng không vui, tìm Cung Cảnh Hào uống mấy ly rượu mà thôi, anh ta có thể làm gì chị chứ?”
“Cho dù trong tay có đoạn ghi âm của chị thì có thể làm thế nào chứ? Đến lúc đó thì chị sẽ nói là do em hãm hại chị, bỏ đồ vào trong rượu của chị, chị vẫn có thể vạch rõ quan hệ trong việc này.


Vũ Phi Phi tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể cất ra một chữ nào.


“Tự cho mình là thông minh!”
Bạch Lạc Băng huých vào vai Vũ Phi Phi một cái, kiêu ngạo bỏ đi.

Vũ Phi Phi căm hận đến mức hốc mắt đỏ ửng, cô ta nắm chặt nắm đấm, sau đó móng tay liền đâm sau vào trong thịt.

“Được, chúng ta từ từ chơi, bây giờ vẫn chưa đến lúc cuối cùng.

Tao đồng ý đợi, đợi đến cuối cùng, ai mới là người cười còn ai mới là người khóc!”
Buổi chiều tối, khi sắc trời đột nhiên trở nên u ám.

Vũ Tiểu Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời u ám ở bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời toàn là những đám mây đen cuồn cuộn, một cơn mưa bão lại chuẩn bị trút xuống.

Vũ Tiểu Kiều biết, thời tiết như vậy thì Tịch Thần Hạn sẽ đến tìm cô, cô liền thay sẵn quần áo rồi yên lặng đợi anh.

Khi trên bầu trời xoẹt qua một tia sét thì điện thoại của cô reo lên.

Qủa nhiên là do Tịch Thần Hạn gọi đến.

“Xuống đây, tôi ở dưới lầu đợi cô.


Vũ Tiểu Kiều cất điện thoại đi, đứng dậy đi ra khỏi ký túc xá, từ từ đi xuống lầu.

Khi cô vừa đẩy cánh cửa của tòa nhà ký túc xá ra liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang đứng trước xe, anh mặc một bộ âu phục màu đen, khắp người anh toát ra khí thế bá đạo khiến người ta phải cung kính và cảm thấy sợ hãi.

Vũ Tiểu Kiều đi đến phía anh, đứng trước mặt anh, anh cười nói với cô.

“Về nhà thôi, lúc nào thi thì lại đến.


Cô gật đầu, “Được.


Cô lên xe, tuy xung quanh tiếng sấm đánh đùng đùng, nhưng cô vẫn thấp thoáng nghe được ở tòa nhà ký túc xá nữ truyền đến hàng loạt tiếng hét kinh ngạc và ngưỡng mộ.

“Ánh mắt của cậu Thần, tràn ngập tình ý, trái tim của tớ đều bị tan chảy mất rồi! ”