Bạch Lạc Bằng không có tâm trạng dùng bữa, nhìn về phía đối diện, Vũ Phi Phi đang mải miết quyền rũ về phía tầng trên, trong lòng âm thầm toan tính.

Tịch Thần Hạn đã cảnh cáo bố của Bạch Lạc Băng, không được tiết lộ chuyện đã xảy ra trong tòa nhà Uy Long ra ngoài. Nếu để mọi người biết, chuyện không rõ ràng của Tịch Thần

Hạn và Vũ Tiểu Kiều là từ miệng của Vũ Phi Phi nói ra, vậy thì nhà họ Bạch của cô ta có thể không liên quan gì đến nữa rồi. “Chị Lạc Bằng, em chắc chắn phải xác nhận, người khách trên tầng rốt cuộc có phải là cậu Thần hay không!

Vũ Phi Phi nhìn thấy cầu thang dẫn đến căn phòng riêng trên tầng không có người, dưới tầng cũng không có người phục vụ đứng canh, vội vàng đi theo cầu thang lên tầng

Trong thời gian ngắn khi lên tầng, trái tim cô ta đã tạo ra hàng trăm kịch bản trong bụng. Khi nhìn thấy Tịch Thần Hạn thì phải mở lời ra sao, và không để bản thân trở nên quá căng thắng, tốt nhất là ra vẻ hòa phóng và thanh lịch.

Sau đó, đi đến ngoài cửa phòng riêng, cô ta nhìn thấy cửa phòng mở ra, mấy người phục vụ đang thu dọn trong phòng, cô ta vội vàng xông vào. “Cậu Thần đâu?”

Người phục vụ trả lời: “Cậu Thần đã đi rồi.

Trái tim Vũ Phi Phi đập loạn xa, quả nhiên là cậu Thần, quả nhiên là cậu Thân

Anh ấy lại rời đi mất rồi!

Vũ Phi Phi không thể bình tĩnh được nữa. “Sao anh ấy lại rời di roi?!”

Người phục vụ nhìn Vũ Phi Phi rồi tiếp tục dọn dẹp. “Cậu Thần có nói cái gì không? Ví dụ như nói nói để lại Người phục vụ nhìn Vũ Phi Phi và lắc đầu lời gì với tôi không?”

“Không phải chứ chắc chắn là các người nhớ nhầm rồi! Cậu

Thần chắc chắn để lại lời nhân cho tôi, hoặc là hoặc là số điện thoại gì đó.” Vũ Phi Phi không cam tâm, nằm lấy người phục vụ ra sức ép hói.

Người phục vụ rất bất lực: “Cô Vũ, cậu Thần thật sự không nói gì cả. “Tôi không tin, anh nghĩ kỹ lại đi, cậu Thần rốt cuộc cuối cùng đã nói điều gì

Người phục vụ cố gắng nhớ lại, nhỏ tiếng nói: “Cậu Thần cuối cùng chỉ nói “Nói cái gì?!” Ánh mắt Vũ Phi Phi sáng bừng, như thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng, tràn đầy sự kì vọng mạnh liệt.

Người phục vụ khổ sở, rụt rè nhìn Vũ Phi Phi, giọng nói càng nhỏ hơn: “Thanh toán. “”

Vũ Phi Phi thất vọng hoàn toàn, theo lý mà nói, anh ấy có thiện cảm với cô ta thì nên để lại phương thức liên lạc để sau này giữ liên lạc mới đúng!

Anh ấy lại có thể không nói tiếng nào mà rời đi như thế

Vũ Phi Phi thất vọng đi xuống tầng, trong đôi mắt đẹp ảnh lên sự buồn tẻ. “Được rồi Phi Phi, lúc đó em với Vũ Tiểu Kiều cãi nhau lớn như vậy, cậu Thần thực sự cảm thấy tốt về em sao?”

Lời của Bạch Lạc Băng, thành công khơi dậy lòng căm thù trong lòng Vũ Phi Phi “Đều là do con tiên nhân Vũ Tiểu Kiều! Làm em mất đi vẻ ngoài của mình trước mặt cậu Thân, để lại ấn tượng không tốt, khiến em và cậu Thân mất đi cơ hội tốt!” Vũ Phi Phi phẫn nộ nói.

Thật là một cơ hội hiếm có mà

Cô ta và Tịch Thần Hạn, khoảng cách tăng trên tầng dưới, nhưng cô ta lại bỏ lỡ rồi “Ahhhh, em ước có thể xé nát Vũ Tiểu Kiều ra. Vũ Phi Phi dặm chán. “Được rồi Phi Phi Nếu như cậu Thân thực sự thích em, sau này sẽ liên lạc với em thôi.” Bạch Lạc Băng an ủi. “Thật sao? Anh ấy thực sự sẽ liên lạc lại với em chứ?”

“Có lẽ thế Miễn là anh ấy thích em.” Bạch Lạc Băng gần như cười phá lên trong lòng, Vũ Phi Phi sao lại có thể không biết tự lượng sức mình như vậy chứ.

Với sắc đẹp của Vũ Phi Phi, còn không bằng một phần ba của Bạch Lạc Băng. Có Bạch Lạc Băng ở đó, Vũ Phi Phi lại muốn vượt qua cô ta để nhận được sự tán thưởng của Tịch Thần Hạn sao!

Vũ Phi Phi lo lắng trong lòng: “Cậu Thần thực sự sẽ thích em sao? Chị Lạc Băng, chị nói xem cậu Thần thấy mắt em đẹp, hay là đôi môi đẹp? Em cảm thấy có lẽ là đôi môi, mọi người đều nói rằng đôi môi em là môi trái tim, đầy đặn và gợi cảm.

Bạch Lạc Băng liếc nhìn Vũ Phi Phi, cái gì mà môi trái tim, chẳng phải là tiêm một đống thứ vào trong đó sao, một tác phẩm nhân tạo

Vũ Phi Phi còn dám khoe khoang trước vẻ đẹp tự nhiên của cô ta, thật là một kẻ ngốc thích ảo tưởng! Nhưng không có cách nào khác, Bạch Lạc Băng phải nhẫn nhịn, bởi vì Vũ Phi Phi có giá trị lợi dụng rất lớn đối với cô ta!

Hơn nữa, bố của Vũ Phi Phi còn là chủ tịch thành phố Kinh Hoa. “Phi Phi, em đừng quên những việc chị đã nói với em.” Bạch Lạc Băng nói. “Chị Lạc Băng, chị yên tâm đi, em chắc chắn sẽ loan tin tức này ra ngoài, khiến Vũ Tiểu Kiều không biết mình chết như thế nào!”

Bạch Lạc Băng khẽ mim cười, đưa tay lên đầu. Vũ Tiểu Kiều, hãy đợi đấy, màn kịch hay bắt đầu rồi *

Vũ Tiểu Kiều trở lại trường học để đi học, vừa bước vào lớp, đã bị người ta vứt một đống rác lên người.

Mấy cô gái khoanh tay trước ngực, lên mặt với cô. “Đây chẳng phải là Vũ tiên nhân sao?”

“Cô nói xem cô đã dùng cách gì để lên được giường của cậu

Than the?”

“Chắc chắn là đã cố gắng hết sức để làm mọi thứ, làm tất cả những tư thể rẻ tiền, còn có khuôn mặt trông rất xinh đẹp, quỳ xuống và trèo lên giường cậu Thân. “Sao cô lại không biết xấu hổ như thế, có bạn trai rồi mà còn chạy đi quyến rũ cậu Thần!”

“Sao có không đi tìm một ông già, có thể nhìn thấy cô vẫn còn trẻ mà cho có ít tiền để bao nuôi cô “”

Đám phụ nữ này đều là những tiểu thư giàu có trong giới thượng lưu.

Trong mắt họ, Vũ Tiểu Kiều là một con cá muối bị ép buộc vào trong vòng xoáy của họ, vốn không thể nhìn, càng không thể chấp nhận. Thần tượng mà họ ước mơ bấy lâu lại có quan hệ với một người bình thường như Vũ Tiểu Kiều.

Một nhóm phụ nữ vội vàng xông lên đánh Vũ Tiểu Kiều, còn muốn lột sạch quần áo của Vũ Tiểu Kiều, quay video phát tán lên mạng. “Xem cô còn làm thế nào quyến rũ đàn ông được nữa!”

“Cô thích bị đàn ông lên như thế, đúng lúc để tất cả đảm đàn ông đều có thể nhìn thấy thân thể của cô!”

Vũ Tiểu Kiều chỉ có một mình, không thể đối phó được với nhiều người như vậy, cô bị mấy người phụ nữ đè xuống đất, xé quần áo của cô. “A-”

Cũng không biết là móng tay của ai, cào xước làn da của Vũ Tiểu Kiều, một cơn đau rất nóng bỏng dồn lên. An Tử Dụ muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể ra tay. Cô sợ đến phát khóc, vội vàng chạy ra ngoài gọi giáo viên và bảo vệ trường đến giải quyết.

Bạch Lạc Bảng đứng cách đó không xa, cầm điện thoại di động và quay video Vũ Tiểu Kiều bị một nhóm phụ nữ hành hung.

Có ta còn cười với Vũ Phi Phi đứng ở bên cạnh “Nhìn thấy chưa, đảm phụ nữ quyền quý này, đối phó với tiện nhân đều không bao giờ nhẹ tay”

Vũ Phi Phi mim cười khoanh tay trước ngực: “Vẫn là chị Lạc Băng thông minh, biết mượn dao giết người

Hai người mim cười thưởng thức Vũ Tiểu bây giờ đã bị xé nát quân áo một cách lộn xộn, dáng vẻ thảm hại còn hùa theo một tiếng. “Nhanh lột đi, tôi muốn chụp hở một chút.” Bạch Lạc Băng cầm điện thoại trên tay.

Vũ Tiểu Kiều đang cố gắng để bảo vệ bản thân mình, không để quần áo trên người mình bị lột xuống, nhưng một mình cô làm sao có thể đối phó lại được với nhiều người như thế.

Đám con trai giàu có trong lớp cũng theo dõi sự náo nhiệt, và bàn tán sôi nổi. “Đám phụ nữ cũng thật quá đáng! “Ha ha. nhưng mà có chút thú vị, thú vị hơn nhiều so với mấy người đẹp thoát y trong câu lạc bộ!”

Hầu hết những người giàu từ nhỏ đã được dạy dỗ đều thích tìm kiếm sự phấn khích, thích nhìn người khác khổ sở vật lộn nhưng lại không thể chống lại.

Lúc này, cánh cửa lớp học đang đóng chặt bị một người đạp ra.

Một thân hình cao lớn rẫn rỏi, khí thế mạnh mẽ xông vào, hai cánh tay dài đưa lên gạt bỏ đảm phụ nữ đang đè ép Vũ Tiểu Kiều, sau đó lấy một chiếc áo khoác rộng khoác lên người Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều được quấn chặt ở bên trong chiếc áo.