Vũ Tiểu Kiều vừa bước vào phòng đã nhìn thấy anh trai Vũ Thanh Tùng đang lật tung phòng khách, Lý Thành Sơn ở phía sau, sắc mặt khổ sở.

“Mẹ con thật sự vẫn đang ở viện, không có ở nhà. Vũ Thanh Tùng không nghe, tiếp tục lật ghế sofa, Vũ Tiểu Kiều vội vã lao đến ôm chầm lấy anh cô: “Anh, mẹ không có ở nhà, ngày mai em sẽ đón mẹ về. Em thề, em đảm bảo đỏ.

Vũ Thanh Tùng cúi đầu nhìn Vũ Tiểu Kiều, tinh thần dân dân ổn định lại.

Lý Thành Sơn nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều trở về, hai mắt sáng bừng, xoa xoa tay đi đến gần: “Tiều Kiều, con về rồi à!”

Vũ Tiểu Kiều trừng mắt nhìn Lý Thành Sơn, nhấc chân lên, nhẹ nhàng xoa đầu anh mình: “Anh, anh nhất định phải nghe lời, bây giờ về phòng đi ngủ trước có được không nào?

Vũ Tiểu Kiều muốn để Vũ Thanh Tùng rời khỏi mới hỏi Lý Thành Sơn về tấm chi phiếu.

Nhưng Vũ Thanh Tùng không chịu rời đi, vẫn muốn tiếp tục tim.

“Anh, anh hãy ngoan ngoãn nghe lời, đợi em kiếm được tiền sẽ đưa anh đến công viên chơi đu quay nhé.”

Mắt Vũ Thanh Tùng sáng lên rồi lại trùng xuống, đầu giống như một đứa trẻ bị thương. cúi thấp

Vũ Thanh Tùng thích chơi đu quay trong công viên, nhưng anh cao lớn như vậy lại xuất hiện trước đu quay nên luôn bị lũ trẻ cười nhạo. Anh đuổi theo đánh bọn trẻ, đôi khi còn giành lấy đô ăn trong tay bọn trẻ khiến bọn trẻ sợ đến nỗi khóc òa lên, và bố mẹ của bọn trẻ không ngừng mắng.

Mỗi lần đều vui vẻ đi đến, rồi lại thất vọng khi bị nhân viên của công viên đuổi đi.

Vũ Tiểu Kiều biết rằng, thực ra anh trai cô chỉ muốn chơi với bọn trẻ, nhưng lại không biết biểu đạt, lại còn là một đàn ông trưởng thành, hành động của anh sẽ có chút hung dữ.

“Anh đừng buồn nữa, đợi em có tiền sẽ mua hết vẻ đu quay, để anh một mình ngồi chơi.” Vũ Thanh Tùng cười tươi, không ngừng vỗ tay.

Nhìn thấy anh trai vui vẻ như vậy, Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp hơn.

“Tiểu Kiều, ta có chuyện muốn nói với con.” Lý Thành Sơn xoa tay và mỉm cười.

Vũ Tiểu Kiều trừng mắt nhìn Lý Thành Sơn: “Ông lại muốn xin tiền phải không?”

“Vẫn là Tiểu Kiều hiểu ta nhất. Không nhiều đầu, chỉ cần đưa cho ta thêm một trăm vạn (~300 triệu VNĐ) là được rồi. Lý Thành Sơn nheo mắt cười, khuôn mặt đầy tham lam.

Vũ Tiểu Kiều không nhịn nổi nữa, hỏi thẳng thừng: “Tấm chi phiếu một trăm vạn của tôi, có phải là ông đã lấy đi cá cược rồi! Ông lại còn thua rồi!” Trước kia Vũ Tiểu Kiều về nhà đều luôn cảnh giác với Lý

Thành Sơn, nhưng không ngờ vẫn không thể đề phòng được.

Lý Thành Sơn ra vẻ khổ sở: “Ta thực sự không muốn đi đánh cược! Nhưng chẳng phải là trước đây vẫn còn nợ một chút tiền nặng lãi, nếu không thể trả hết, lãi sinh lãi sẽ rất nguy hiểm! Ta thực ra là rất cần dùng đến tiên, nếu không cũng sẽ không trộm tiền của con đầu.”

Vũ Tiểu Kiều sắp phẫn nộ, Lý Thành Sơn vội vàng cầu xin “Tiểu Kiều, con hãy nương tình đã chăm sóc anh trai con nhiều ngày mà hãy giúp ta lần này đi!”

“Nếu không trả được hết, họ sẽ đánh gãy chân tal Con không thể đứng nhìn ta bị đánh gãy chân như thế chứ. Ta đã nuôi con bao nhiêu năm rồi.”

“Một trăm vạn, chỉ một trăm vạn! Con hãy giúp ta đi, nếu không tiếp tục lãi sinh lãi thì sẽ không phải là một trăm vạn nữa đâu!”

“Ông kêu tôi đi đâu kiếm một trăm vạn bây giờ! Ông thực sự coi tôi là máy rút tiền à!” Vũ Tiểu Kiều bây giờ muốn giết ai đó ngay trong tức khác Lý Thành Sơn không vui: “Rốt cuộc con có giúp hay không?”

“Tôi không phải cây hải tiến, ông tưởng ông chỉ cần mở lời là tôi đã có thể biến ra tiền cho ông được sao?”

“Tiểu Kiều, bà trăm vạn trước đây, con đều có thể dễ dàng kiếm được… Chỉ cần con đến hộp đêm Kim Sa Than một lần nữa, ta tin rằng con chắc chắn sẽ kiếm được tiền “Ông còn muốn tôi đến hộp đêm Kim Sa Than!” Trái tim Vũ Tiểu Kiều đau đớn.

“Làm một lần cũng là làm, hai lần cũng là làm! Làm đã làm rồi, còn giả vờ thuần khiết cái nỗi gì!” Lý Thành Sơn ngước nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Thật không ngờ, con làm một lần lại đáng tiền như vậy.

Vũ Tiểu Kiều gầm lên giận dữ: “Ông có còn là người không!!! “Tại sao ta không phải là người nữa! Nuôi con lớn như thế này, đã đến lúc trả ơn ta rồi!!! Năm đó nếu như ta không phải vì nuôi ba mẹ con các người, ta có thảm hại đến mức như thế này không?”

“Là do ông đã quen đánh bạc, đừng đổ lỗi cho người khác! Số tiền mẹ kiếm được những năm gần đây, chẳng phải là để trả nợ cho ông sao? Làm người thì phải có lương tâm!

Lý Thành Sơn cũng tức giận, giơ tay tát Vũ Tiểu Kiều: “Con nhóc chết tiệt này, dám mắng ta! Nếu trước đây người đưa cho ta ba trăm vạn, ta đã sớm trả hết số tiền vay nặng lãi rồi! Bây giờ cần gì phải bị đòi nợ, cả ngày nơm nớp lo sợ!”

Vũ Thanh Tùng nhanh chóng ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, chăn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, một cái tát mạnh rơi xuống máu Vũ Thanh Tùng.

Vũ Thanh Tùng tức giận trừng mắt nhìn Lý Thành Sơn, đôi mặt đỏ rực, hơi thở ngày càng dày hơn, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Anh ơi, anh ơi…

Vũ Tiểu Kiều vội vàng ôm lấy anh trai cô, không ngừng lay người anh trai cô.

Lý Thành Sơn cũng sợ hãi, lùi lại hai bước. Ông ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt khi tức giận của Vũ Thanh Tùng lại đáng sợ như thế.

Chẳng phải có một câu nói, đắc tội người nào, nhưng đừng bao giờ đắc tội với một kẻ ngốc. Bởi vì kẻ ngốc khi ra tay sẽ không bao giờ nghĩ tới hậu quả Vũ Thanh Tùng bằng nhiên cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn, ném thẳng vào Lý Thành Sơn.

May là Lý Thành Sơn đã kịp thành tránh né, đĩa hoa quả rơi xuống đất và vỡ tan.

“Tùng Tùng, ta là bố con, con không được ra tay với bố con biết không?” Lý Thành Sơn lớn giọng quát.

Vũ Thanh Tùng càng thêm run rẩy, dùng sức đẩy Vũ Tiểu Kiều ra khỏi vòng tay, xông vào nhà bếp, cầm con dao và lao thẳng đến chỗ Lý Thành Sơn.

“A!!! Tùng Tùng, ta là bố của con…” Lý Thành Sơn sợ hãi vội vàng trốn chạy.

Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn sợ hãi khi anh cô định chém người, đợi đến khi cô phản ứng lại, muốn xông lên ôm lấy Vũ Thanh Tùng thì anh đã trợn tròn mặt, ngã xuống đất và không ngừng co giật.

“Anh, anh, anh ơi…

Vũ Tiểu Kiều hoảng loạn, không ngừng la hét gọi anh trai. Vũ Thanh Tùng lần này phát bệnh dữ dội, gọi thế nào cũng không thể đánh thức anh dậy.

An Tử Dụ xách đồ của Vũ Tiểu Kiều, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Vũ Thanh Tùng ngã xuống đất và không ngừng co giật, Vũ Tiểu Kiều đang dùng sức giữ lấy Vũ Thanh Tùng.

“Tùng Tùng lại phát bệnh rồi sao?” An Tử Dụ sợ đến nỗi sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

“Mau đưa đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện… Di Trương cũng hoảng sợ, không ngững vỗ đùi hét lớn.

Cũng may Lý Thành Sơn vẫn còn một chút lương tâm, vật lộn cũng Vũ Thanh Tùng, đem Vũ Thanh Tùng lên xe của An Tử

Du.

An Tử Dụ nhanh chóng lái xe đi, dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, đưa Vũ Thanh Tùng đến phòng cấp cứu. Vũ Tiểu Kiều sợ hãi không ngừng rơi nước mắt, hét lên gọi anh trai, nhưng Vũ Thanh Tùng cả đoạn đường cũng không tỉnh

Lúc này, Tịch Thần Hạn tình cờ đi xuống từ thang máy riêng trên tầng.

Anh nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh quá đỗi quen thuộc, run rẩy như những chiếc lá rơi trong gió mùa thu, lạnh lẽo và thê lương, khiến trái tim anh khẽ co lại.

Tại sao cô ấy lại khóc?

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trái tim của Tịch Thần Hạn cuốn theo tiếng khóc của Vũ

Tiểu Kiều.

Anh nhanh chóng đi theo sau…