Tịch Thần Hạn củi người xuống, khuôn mặt đẹp trai ở trước mắt Vũ Tiểu Kiều được phóng to vô cùng.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đưa hai tay lên ôm lấy ngực, cả người cô phòng bị nhìn chăm chăm vào anh.

Kiều, giống
Tịch Thần Hạn ghét ánh mắt bây giờ của
Vũ Tiểu như anh đang làm chuyện gì không đàng hoàng với cô vậy.

“Khi anh ta ôm cô, tại sao không thấy cô đấy anh ta ra?" Ngón tay lạnh giá của Tịch Thần Hạn nằm lấy cắm của Vũ Tiểu Kiều, ngón tay anh dùng sức từng chút một, khiến cô bị đau một trận.
Cô vùng vẫy, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay lo lớn có sức lực của anh.
Cảm giác đau lớn khiến khoé mắt cô bị bao phủ bởi lớp sương.
Tầm nhìn của anh chạm vào những hạt nước long lanh trong khoé mắt cô, trái tim anh đột nhiên co rút lại, lập tức ngón tay anh lại dùng sức hơn nữa.
Tịch Thần Hạn, “Đừng dùng ánh mắt đáng thương khổ sở như vậy nhìn tôi
Cô lại muốn dùng ánh mắt đáng thương khổ sở này để giành được sự thương hại của anh sao?
Tịch Thân Hạn anh từ trước đến nay chưa từng thương hại bất kì ai
Vũ Tiểu Kiều quật cường chịu đựng cay xót trong khoé mắt mình, “Anh sắp đính hôn rồi, bây giờ lại ở trước mắt chị gái của vợ chưa cưới dùng tư thế và cảm xúc như vậy đối xử với tôi, anh có xứng đáng với vợ chưa cưới của mình không?"
Cô thét lên, cảm xúc của cô trở nên kích động.
Vũ Tiểu Kiều, "Anh buông tay ra! Tôi và anh không có bất kì quan hệ gì! Đừng đến quấy rầy tôi!!!" Cô cuối cùng cũng dùng sức một phát đẩy Tịch Thần Hạn ra, Vũ Tiểu Kiều vội vàng nhảy xuống giường, “Tôi đã khỏi cảm cúm rồi! Không cần anh giả bộ chuẩn bị phòng bệnh cho tôi nữa!
Cô đem sự đau khổ của mình hét ra hết rồi vội vàng chạy trốn khỏi phòng bệnh cao cấp này.

Tịch Thần Hạn ngớ người ngồi trên giường, ngón tay anh vẫn duy trì tư thế nằm lấy cảm Vũ Tiểu Kiều, anh im lặng mãi cũng không có phản ứng gì.
Đợi đến khi anh bình tĩnh trở lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng Vũ Tiểu Kiều đầu.
Anh túm gối lên, hung hãn ném xuống đất, đập vỡ những thứ trên bàn, trút hết sự tức giận của mình ra.

Tịch Thân Hạn, “Vũ Tiểu Kiêu, người phụ nữ đáng chết này!
Tôi mà quan tâm đến cô nữa thì tôi không phải họ Tịch Khi Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh của anh trai thì anh trai cô đang ngủ say trên giường bệnh.
Cô nhào đến bên người anh trai cô, nằm lấy tay anh trai cô, nước mắt không ngừng từ hộc mắt tuôn ra.
Vũ Tiểu Kiều, “Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì? Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi sai rồi....
Cô có thể chịu đựng được sự sỉ nhục và trách mắng của tất cả mọi người, bao gồm cả sự tâm thần của Tào Xuyên, nhưng lại không thể chịu đựng được hiểu lầm còn con và sự khinh thường của Tịch Thần Hạn.

Trong mắt Tịch Thần Hạn cô rốt cuộc là người vì tiền mà không có bất kì giới hạn nào, cho nên anh mới có thể trắng trợn chửi rủa cô.

Ánh sáng của sáng sớm chiếu vào trong phòng bệnh, ảnh sáng nhức mắt làm cô không thể mở mắt ra được.
Vũ Tiểu Kiều dân dân tỉnh lại, cô phát hiện trên vai cô đang đập một chiếc áo khoác, cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ảnh mặt đau lòng của Cao Thuỷ Cầm, giọng nói dịu dàng của bà nói với cô.

“Tiểu Kiều, con mệt thì ngủ một lúc đi, mấy hôm nay nhìn con tiều tuy quả." Cao Thuỷ Cầm đưa tay lên sờ chán của Vũ Tiểu Kiều.
Sự dịu dàng của mẹ đã lập tức chữa trị trái tim hàng ngàn vết đau của Vũ Tiểu Kiều.


Cô nhanh chóng nở một nụ cười, "Mẹ, con không mệt" Cao Thuỷ Cầm than thở một tiếng, nhìn Vũ Thanh Tùng vẫn luôn ngủ say không tỉnh, khoé mắt bà dần dần đỏ lên.

“Lần phát bệnh này của anh con khiến nó càng ngày càng tham ngủ.

Bác sĩ nói là do có một khoảng lớn tế bào não bị chết gây nên cũng không biết nó có thể khoẻ lại không
Vũ Tiểu Kiều, "Mẹ, anh trai nhất định sẽ khoẻ lại!" Vũ Tiểu Kiều năm chặt bàn tay to lớn của anh trai mình, nếu không phải do anh trai bảo vệ cô thì cũng không bị kích thích cảm xúc mà bị bệnh nặng như vậy.
Vũ Tiểu Kiều thề trong lòng rằng đời này cô nhất định phải dốc hết sức mình để chăm sóc tốt cho anh trail “Tiểu Kiều, có phải con lại làm mình làm mấy với Tào Xuyên không?” Cao Thuỷ Cầm đột nhiên chuyển đề tài sang người Tào
Xuyên.

“Mẹ, bọn con..." Vũ Tiểu Kiều đang định nói chuyện chia tay với mẹ cô thì mẹ cô lại không cho cô cơ hội nói tiếp mà vội vàng căn dặn cô.

“Tiểu Kiều, với xuất thân của con có thể tìm được một người đàn ông tốt như Tào Xuyên thật không dễ dàng gì!” “Mẹ vẫn luôn thích Tào Xuyên, khi cậu ta nói chuyện đều luôn nở nụ cười, cũng lễ phép lịch sự khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Đàn ông như vậy thì trong lòng sẽ không quá xấu, tương lai cũng sẽ đối xử tốt với con.
Tào Xuyên không xấu?
Sao mà dưới góc độ của Vũ Tiểu Kiều thì Tào Xuyên lại là một tên vô lại khiến người ta buồn nôn?
Biết người biết mặt không biết lòng, câu nói này nói không sai, từ bề ngoài thì có thể hiểu một con người được bao nhiêu.


“Tiểu Kiều, thuốc nhập khẩu của anh trai con quá đắt mà phải uống liên tục trong vòng một năm.

Cho dù tương lai con tìm được một công việc tốt có mức lương cao thì thanh toán chi phí thuốc men và tiền sinh hoạt của anh con cũng hết sức khó khăn.

“Nếu con may mắn có thể gả vào một nhà giàu thì nửa đời sau của anh con sẽ có sự đảm bảo thực sự.

Vũ Tiểu Kiều, “Mẹ, đợi sau khi con tốt nghiệp thì con nhất định sẽ cố gắng làm việc để cuộc sống của anh trai có sự đảm bảo" “Tiểu Kiều, sự đảm bảo như vậy quả nguy hiểm! Mẹ hy vọng con có thể cho anh con sự đảm bảo hai tầng.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều nặng trĩu, âm thanh nhỏ bé cất lên, “Mẹ, lúc đầu mẹ bảo con học đại học Stricklan...chính là vì tương lai, có thể...!gả vào nhà giàu sao?” Cô không muốn thừa nhận sự thực này biết bao.

Điều này khác gì so việc bán bỏ cô đi? “Mẹ cũng là muốn tốt cho con, mẹ không hy vọng trong tương lai con phải chăm sóc cho anh trai con quá mệt" Cao Thuý Cầm đau lòng nằm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, "Con là một cô gái tốt, cuối cùng cũng phải gả đi, tại sao lại không lựa chọn một người có gia thế xuất thân tốt chứ."
Vũ Tiểu Kiều, “Nhưng con và Tào Xuyên..." “Tiểu Kiều, mẹ không cho phép con làm mình làm mấy với Tào Xuyên! Có lẽ con thấy nó hơi giả dối, mẹ cũng không phải bị mù mà không thể nhìn ra một chút nào, nhưng con người không có ai là hoàn hảo cả" “Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, là người thì ít nhiều cũng có lúc phạm sai lầm, con cho nó một cơ hội, nó có thể biết ăn năn hối lỗi thì chính là sự may mắn lớn nhất của con." “Mẹ rất hài lòng với biểu hiện lần này của Tào Xuyên! Thăng bé đối xử với anh con rất tốt, đây là sự đáng quý khó có nhất.

Nếu tương lai con tìm chồng mà chồng con không thích anh trai con thì con sẽ chăm sóc anh trai con cả đời như thế nào
Lời nói của Cao Thuỷ Cầm đã nói trúng sự suy nghĩ trong lòng Vũ Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, con phải biết rõ rằng với hoàn cảnh của nhà chúng ta thì sẽ không có Tào Xuyên thứ hai.

Nếu con đồng ý thì mẹ hy vọng hai con trong thời gian gần đây thì hãy đính hôn đi, đợi con tốt nghiệp thì nhanh chóng kết hôn.
Đinh hôn?
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến Tịch Thần Hạn, anh sắp phải đính hôn với Vũ Phi Phi rồi, cưới người phụ nữ khác làm vợ.


Anh lại còn tàn nhẫn đâm cho cô một đạo bảo cô làm phù dầu của Vũ Phi Phi
Hoả ra tất cả lời nói của anh nói với cô đều là giả dối Nếu như cô với Tào Xuyên đính hôn thì có phải là sẽ vạch ra ranh giới hoàn toàn với Tịch Thần Hạn không? Cô cũng sẽ không buồn phiền đau khổ nữa? “Mẹ, con suy nghĩ đã
Vũ Tiêu Kiều đứng dậy muốn ra ngoài hít thở không khí.
Cô vừa mở cửa ra thì nhìn thấy An Tử Dụ đứng ở bên ngoài.

An Tử Dụ vội vàng kéo tay Vũ Tiểu Kiều ra ngoài, đến bên ngoài bệnh viện mới buông tay Vũ Tiểu Kiều ra, tức giận bất bình nói.

“Tiểu Kiều, dì có ý gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng.

“Còn có Tào Xuyên! Anh ta là cái thá gì chứ, sao dì lại có thể bảo cậu gả cho loại người như Tào Xuyên!” “Anh ta ở trước mặt mẹ mình rất biết cách giả vờ.

Vũ Tiểu Kiều nói.

“Di muốn chọn cho cậu một người có gia thể xuất thân tốt, tại sao Nhất Hàng thì không được? Gia thể của Nhất Hàng tốt gấp trăm vạn lần Tào Xuyên, hơn nữa Nhất Hàng còn đối xử với cậu vừa ân cần vừa dịu dàng, cậu ấy mới là người yêu cậu thực sự và sâu sắc nhất.
Vũ Tiểu Kiều cần môi, “Mình cũng không biết, tại sao mẹ lại phản đối Nhất Hàng như vậy, đừng nói đến chuyện này nữa, mình và Nhất Hàng thực sự chỉ là bạn bè mà thôi, bây giờ Nhất Hàng cũng đã có vợ chưa cưới rồi, cho dù cậu ấy không có vợ chưa cưới thì bọn mình cũng không thể nào.

“Tại sao?".