Vũ Phi Phi thét ra một tiếng hét chói tại mất kiểm soát. “Vũ Tiểu Kiều, đồ để tiện nhà chị, chị dám đánh tôi."

Trên khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Vũ Phi Phi đột nhiên bị sưng đỏ, dấu vân tay màu đỏ in rõ trên khuôn mặt cô ta.

Cô ta giống như bị điên bổ nhào về phía Vũ Tiểu Kiều, cô ta muốn hung hãn đánh xé Vũ Tiểu Kiều, nhưng cô ta lại bị tấm lưng rộng rãi của Đường Khải Hiến chắn mất. “Vũ Tiểu Kiều, cô ta là vợ chưa cưới của cậu Tịch Thân Hạn, sao cô có thể đánh cô ta" Đường Khải Hiện nói xong liền không ngừng kéo Vũ Tiểu Kiều tránh khỏi Vũ Phi Phi đang bổ nhào đến. Vũ Phi Phi nào có thể khoan nhượng cho Vũ Tiểu Kiều đánh người xong rồi bỏ đi, cô ta sống chết kéo lấy Đường Khải Hiên, “Anh cút ra cho tôi!!!

Vũ Phi Phi bây giờ, giống như một người phụ nữ chanh chua, nào có giống con gái thị trưởng cao quý một chút nào.

Hai tay Vũ Phi Phi liều mạng đánh Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên quay người liền hất Vũ Phi Phi ra và bảo vệ Vũ Tiểu Kiều trong lòng. “Anh lại dám bảo vệ đồ để tiện này!" Vũ Phi Phi giọng nói the thé chui rúa. nói. “Tôi đang can ngăn, công bằng tuyệt đối. Đường Khải Hiên

Vũ Phi Phi, “Anh tránh ra cho tôi." “Chỗ này là bệnh viện, cần giữ yên tĩnh.” Đường Khải Hiên không chịu tránh ra.

Vũ Phi Phi gọi đến mức càng giống người tâm thần hơn, “Vũ

Tiểu Kiều, đô để tiện, đồ để tiện"

Trong bệnh viện yên tĩnh đột nhiên trở nên âm i

Đường Khải Hiền nhanh chong bảo nhân viên điều dưỡng khống chế hiện trường, đóng tất cả cửa lại, không được cho bệnh nhân ra ngoài xem chuyện vui

Đường Khải Hiên một tay kéo chặt lấy Vũ Tiểu Kiêu, một tay chần lấy mỏng vuốt sắc bén của Vũ Phi Phi đang vung vẩy đến. Anh ta khóc thương một trận trong lòng, Tịch Thân Hạn lại có thể đồng ý đỉnh hôn với loại phụ nữ như Vũ Phi Phil Tịch

Thần Hạn lại muốn gây ầm ĩ như thế nào? Anh ta nghĩ như thế nào thì đều cảm thấy đây không phải là quyết định bình thường mà Tịch Thần Hạn hay làm.

Đường Khải Hiên lại nhìn Vũ Tiểu Kiều đang im lặng, một đôi mắt lộ ra sự quật cường kiên quyết, luôn làm người khác không biết làm sao lại cảm thấy đau lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tuy lời nói của Vũ Phi Phi rất quá đáng và khó nghe, nhưng nếu Vũ Tiểu Kiều giữ mình trong sạch thì cũng sẽ không bị người khác chỉ vào mặt mà mắng! Đường Khải Hiên thực sự không hiểu được Tịch Thần Hạn, tại sao anh lại có hứng thú với một người phụ nữ đầy tiếng xấu như Vũ Tiểu Kiều, lẽ nào anh bị quỷ ám sao?

Đường Khải Hiên nhìn điện thoại trong túi kình, sao Tịch Thân Hạn vẫn chưa đến?

Chối cùng ở cuối hàng lang cất lên một giọng nói đàn ông, tuy không cao nhưng lại vô cùng có uy nghiêm. “Các người đang làm cái gì vậy?"



Cả người Vũ Phi Phi run rẩy, cô ta quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Tịch Thần Hạn, trong lòng cô ta xao động, nhưng lại lo lắng Tịch Thần Hạn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khuôn mặt bị sưng đỏ của mình, cô ta nhanh chóng dùng hai tay che lấy mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. “Cậu Thần.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn, trong lòng cô bằng nhiên run rẩy.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ âu phục màu đen, anh cả người lạnh lùng, cao quý và kiêu ngạo từ từ bước đến

Cho dù là lúc nào thì anh đều giống như có mang theo đèn chiếu toả ra hào quang chói mắt. Vũ Phi Phi nhìn thấy Tịch Thần Hạn đến thì cảm thấy vô cùng có sức mạnh, giọng nói dịu dàng của cô ta cất lên. "Cậu Thân, anh đến rồi, bọn họ bắt nạt em..."

Nói xong, Vũ Phi Phi vô cùng yếu điệu, lại ẩm ức khóc nức

Tịch Thần Hạn không lên tiếng, ánh mắt hờ hững đen kịt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Phi Phi nhanh chóng bổ nhào đến Tịch Thần Hạn, cô ta vốn muốn dựa gần vào người Tịch Thần Hạn, nhưng cảm nhận được sự lạnh lùng xung quanh anh nên cô ta chỉ có thể đứng cách anh hơn ba bước chân, gạt đi nước mắt đang rơi lã chã “Cậu Thần, chị ta...chị ta đánh em. Vũ Phi Phi chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, giọng nói nũng nịu tố cáo. “Chuyện này là như thế nào?” Tịch Thần Hạn không thèm nhìn Vũ Phi Phi một cái nào, đôi mắt sâu như biển của anh luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, không rõ là vui vẻ hay tức giận.

Vũ Tiểu Kiều tránh khỏi tầm nhìn của Tịch Thần Hạn, cô không lên tiếng.

Đường Khải Hiên nhàn nhạt liếc Tịch Thần Hạn một cái, cậu chủ này sao lại biết rõ rồi còn hỏi? Không phải anh đã nghe thấy tại sao hai người phụ nữ này cãi nhau rồi sao?

Đường Khải Hiên gọi cho Tịch Thần Hạn có hai mục đích. Mục đích thứ nhất là muốn Tịch Thần Hạn biết rõ vợ chưa cưới mà anh chọn có bộ mặt như thế nào, mục đích thứ hai là muốn anh nghe rõ Vũ Tiểu Kiều đối nhân xử thế như thế nào. Cho dù là Vũ Phi Phi hay là Vũ Tiểu Kiều thì Đường Khải

Hiện đều cảm thấy không phải là lựa chọn tốt nhất cho Tịch

Thần Hạn. Đường Khải Hiên suy nghĩ nhìn Tịch Thần Hạn, anh ta rất muốn biết, trước cục diện này, Tịch Thần Hạn sẽ giúp em hay là giúp chị

Vũ Phi Phi nhanh chóng cướp lời trước, "Cậu Thân, người phụ nữ này vừa nãy dụ dỗ phó viện trưởng này bị em bắt gặp, cô ta còn quay ra sỉ nhục em! Bọn họ bắt nạt người quá đáng, còn nói vốn không đặt cậu Thân trong mắt “Cậu Thần, anh phải làm chủ cho em, chúng ta sắp đính hôn rồi, cô ta đánh em, cũng là đánh vào mặt cậu Thần...huhu... “Vũ Phi Phi, cô thật có khả năng thay đổi trắng đen hơn nữa còn lên đến cực điểm!" Vũ Tiểu Kiều tức giận nói. “Bác sĩ Đường là bác sĩ chữa trị chính cho anh trai tôi, tôi với anh ta gặp mặt nói một hai câu thì có vấn đề gì sao? Sao lại biến thành dụ dỗ rồi!”

Vũ Phi Phi nhanh chóng tiếp tục thừa cơ hãm hại, “Vũ Tiểu Kiều, cô là loại người như thế nào, đừng tưởng tôi không biết Lúc nãy cô rõ ràng muốn nhào vào trong lòng phó viện trưởng!" Đường Khải Hiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cái miệng của

Vũ Phi Phi thực sự ăn nói lung tung. Anh ta đột nhiên cảm thấy đối với những lời Vũ Phi Phi nói Vũ Tiểu Kiều có hành vi không đúng đắn trước đó, dường như cũng còn cần phải xác nhận lại. Tịch Thần Hạn vẫn luôn nhìn Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt đen kịt, không lên tiếng.

Vũ Phi Phi nhanh chóng nghiêng người chăn mất tầm nhìn của Tịch Thân Hạn, cô ta chớp đôi mắt cô mình, buồn rầu nói. “Cậu Thần, anh nhất định phải làm chủ cho em. "

Tịch Thần Hạn đều không nhìn Vũ Phi Phi lấy một cái, tầm nhìn của anh vẫn tập trung lên người Vũ Tiểu Kiêu. Anh nhìn thấy anh mắt tràn ngập ẩm ức của cô, nhưng vẫn quật cường chịu đựng, hốc mắt cô hơi hơi đỏ, những vẫn không để nước mắt rơi xuống một giọt nào. Cô như vậy khiến trái tim anh hơi đau lòng, anh rất muốn đem cô ôm vào lòng để vô về, nhưng anh lại tức giận, cô thà quật cường nhẫn nhịn cũng không chịu hạ mình với anh.



Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối chỉ nhìn anh một cái liền ảnh mắt căm hận nhìn chăm chăm vào Vũ Phi Phi, không thèm nhìn anh thêm một cái nào nữa.

Trong mắt cô, lẽ không muốn nhìn anh thêm một cái?"

Điều này khiến Tịch Thần Hạn vô cùng tức giận.

Vũ Phi Phi thấy Tịch Thần Hạn không lên tiếng, cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nũng nịu gọi.

“Cậu Thần?” | Hào quang trong đáy mắt Tịch Thần Hạn dần dần trở nên u ám.

| Vũ Phi Phi thấy như vậy, nhanh chóng tiếp tục thêm dầu vào lửa.

“Cậu Thần, mấy hôm trước ở quán cà phê, em có nhìn thấy vị phó viện trưởng này lái xe đón Vũ Tiểu Kiều tan làm. Nếu không phải có quan hệ không đứng đắn thì tại sao anh ta lại lái xe đến đón chị ta!”

“Vũ Phi Phi, cô bớt ăn nói linh tinh ở đây!” Đường Khải Hiên không khống chế được nữa, tức giận nói một câu.

“Tôi ăn nói linh tinh sao? Anh chỉ là bác sĩ chữa trị chính cho anh trai cô ta thôi, chắc không có nghĩa vụ đón cô ta tan làm chứ? Còn nói hai người trong sạch? Hai người nhất định đã ngủ với nhau!”

nhật

Vũ Tiểu Kiều và Đường Khải Hiên đều cạn lời với cô ta.

“Đây là đối tượng mà cậu Thần chọn!” Đường Khải Hiên nhìn | Tịch Thần Hạn, trong mắt anh ta tràn ngập sự chế giễu.

Ánh mắt của Tịch Thần Hạn như dao lướt qua người Đường | Khải Hiên, khiến sống lưng anh ta lạnh buốt.

Tịch Thần Hạn này sẽ không thực sự tin lời của Vũ Phi Phi chứ?

Cuối cùng Tịch Thần Hạn lạnh lùng phóng tầm mắt vào Vũ | Tiểu Kiều, ánh mắt này lạnh đến thấu xương khiến xung quanh người cô đột nhiên phát lạnh.

“Cô thực sự là dùng nhiều cách để thực hiện ý đồ của mình, giở mọi mánh khoé” Giọng nói của Tịch Thần Hàn lạnh lùng như băng.