Tin tức gần đây đều là tin tức nhà họ Tịch đính hôn với nhà thị trưởng Vũ.
Tuy trên tin tức không có tin gì về người trong cuộc là Tịch Thần Hạn, nhưng Vũ Phi Phi lại xuất hiện khá nhiều trên báo, cô ta được không ít người ngưỡng mộ.
Vũ Tiểu Kiều mỗi lần nhìn thấy Vũ Phi Phi cười tươi như hoa trên tin tức thì đều cảm thấy buồn nôn, cô vội vàng đóng luôn trang tin.
Cao Thuý Cầm lại lấy một bộ quần áo cho Vũ Tiểu Kiều mặc thử, “Con mau thử đi, xem bộ quần áo này có hợp mặc trong tiệc đính hôn không!”
Bây giờ trong phòng bệnh của Vũ Thanh Tùng đột nhiên biến thành phòng thử quần áo.
Cho dù Vũ Tiểu Kiều thay bộ quần áo nào thì Cao Thuý Cầm đều cảm thấy đẹp, nhưng được một lúc bà lại cảm thấy không hài lòng, sau đó thay đổi một chút, tiếp tục bắt Vũ Tiểu Kiều mặc thử.
Vũ Tiểu Kiều biết, mẹ cô rất coi trọng mối hôn sự này.
“Mẹ ơi, con cảm thấy bộ màu xanh nhạt thực sự không tệ.” Vũ Tiểu Kiều không muốn thử nữa, thử quần áo thực sự rất mệt.
“Không được, màu xanh hơi lạnh, không thích hợp với ngày vui.

Nhưng màu đỏ lại hơi quá kiều diễm thô tục, màu trắng lại quá mộc mạc, màu đen lại càng không phù hợp....” Cao Thuý Cầm cũng không biết, rốt cuộc nên chọn bộ nào.
“Mẹ, con biết mẹ hy vọng con không bị mất thể diện trên tiệc đính hôn, để nhà họ Tào khinh thường con, con thực sự cảm thấy mặc gì cũng tốt, không cần phải vắt óc như vậy.”
“Nếu nhà họ Tào khinh thường con thì tương lai sao có thể tiếp nhận anh con được? Mẹ đang thực hiện kế hoạch lâu dài, con chỉ là một đứa trẻ con thì hiểu cái gì? Ở trong mắt mấy nhà giàu đó, ánh mắt đầu tiên mà họ nhìn sẽ là phong cách và thương hiệu quần áo mà con mặc, nếu con không thể trấn áp được bề ngoài thì bọn sẽ không công nhận con đâu.”
Cao Thuý Cầm vừa tiếp tục giúp Vũ Tiểu Kiều chọn quần áo vừa nói, “Hôn sự của con quyết định rồi, việc hôn sự của anh con và Ngô Kính cũng được quyết định thì mẹ không còn gì đáng tiếc nữa rồi.”

“Cái gì?” Vũ Tiểu Kiều nghe không rõ.
“Mẹ nuôi dưỡng Ngô Kính bao nhiêu năm như vậy, không hy vọng gì cả chỉ hy vọng tương lai khi Ngô Kính tốt nghiệp rồi thì trở về kết hôn với anh con.”
“Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy như vậy đối với Ngô Kính không công bằng.”
Chuyện này ở trong lòng Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn giống như một cái mụn cứng, nặn thế nào cũng không ra.
Ngô Kính từ nhỏ lớn lên cùng cô, sống chung một mái nhà, ăn cơm cùng một bàn, ngủ cùng phòng, có thể nói tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.
Nhưng bắt Ngô Kính tương lai phải gả cho anh trai cô....
Vũ Tiểu Kiều nhìn về hướng Vũ Thanh Tùng đang ngồi trên giường chơi xe đồ chơi.
Vũ Thanh Tùng ngẩng đầu cười ngây ngô với cô một cái, Vũ Tiểu Kiều cũng cười mỉm với anh ta, xoa xoa đầu của anh ta.
“Anh trai ngoan thật.”
“Năm đó khi mẹ nhận nuôi nó liền đã nói với nó là coi nó thành con dâu nuôi từ bé để nuôi.

Mẹ nuôi dưỡng nó từ bé đến lớn, ăn mặc đều tốt hơn con, mẹ không muốn gì khác, chỉ hy vọng nó trong tương lai cùng với anh con....”
“Mẹ!” Vũ Tiểu Kiều ngắt lời Cao Thuý Cầm, “Mẹ cũng phải suy nghĩ đến ý nghĩ của Ngô Kính.”
“Tự nó đồng ý! Nó cũng chưa từng từ chối chuyện này.


Trong đợt nghỉ hè và nghỉ đông trở về, cũng chăm sóc rất tốt cho anh trai con, điều này chứng minh nó cũng tình nguyện!” Cao Thuý Cầm nói.
“Nhưng mẹ....mẹ cũng rõ tình hình của anh trai con, vậy không phải là huỷ cả đời của Ngô Kính sao?”
“Con chỉ cần lo tốt cho mình là được! Hơn nữa anh trai con thì làm sao? Nếu như anh trai con không bị vậy thì mẹ cũng không thể nào nhận nuôi nó và luôn chăm sóc nó như vậy! Nó cũng không thể có ngày hôm nay!”
“....” Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì nữa.
“Mẹ đã gọi điện cho Ngô Kính, bảo con bé xin nghỉ phép để trở về tham gia tiệc đính hôn của con và Tào Xuyên.

Chiều hôm nay, con bé chắc cũng đến bến tàu rồi.”
“Tiểu Kiều, buổi chiều con đến bến xe đón nó, để nó đến bệnh viện thăm Tùng.”
Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng, cô gọt hoa quả đút cho anh trai ăn.
Sau đó Cao Thuý Cầm lại nói, “Tiểu Kiều, đợi con tốt nghiệp thì liền kết hôn với Tào Xuyên, đến lúc đó con cũng sinh cho nhà Tào một trai một gái, thì địa vị của con ở nhà họ Tào cũng vững chắc.”
“.....” Mẹ cô nghĩ cũng thật xa.
Vũ Tiểu Kiều đút cho Vũ Thanh Tùng ăn hết cơm trưa thì lại đến quầy thuốc nhận thuốc về, thấy cũng đã đến giờ nên liền gọi điện cho Ngô Kính.
“Tiểu Kiều, chị sắp đến nơi rồi.”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo và vui vẻ của Ngô Kính thì Vũ Tiểu Kiều có chút khó xử.

“Kính Kính....!em đi đón chị.”
“Không cần đâu! Chị về cùng bạn học, bọn chị có một chút việc cần xử lý, có thể hôm nay không về nhà được.”
“Chị không về nhà ở sao?”
“Nhà bạn học của chị cách nhà mình quá xa, bọn chị làm xong việc thì có thể sẽ rất muộn, em nói với dì một tiếng, ngày mai chị mới về.”
“Ừm, cũng được ạ.”
Vũ Tiểu Kiều quay người trở về phòng bệnh, mẹ cô đang gọi điện với Tào Xuyên.
“Được, được, nếu công ty có việc thì cháu cứ làm việc trước đi.

Đợi ngày mai cháu đến thì chúng ta sẽ bàn bạc các việc của tiệc đính hôn.”
Cao Thuý Cầm cúp máy, nói, “Hôm nay Tào Xuyên không đến, đợi ngày mai Tào Xuyên đến thì chúng ta sẽ chốt danh sách khách mời của tiệc đính hôn.”
“Hai người quyết định là được.” Cô coi như không có chuyện gì trả lời Cao Thuý Cầm.
*
Vũ Phi Phi sắp phải đính hôn với Tịch Thần Hạn rồi, đuôi cô ta cũng sắp mọc lên đến tận trời rồi.
Bạch Lạc Băng hẹn Vũ Phi Phi gặp mặt ở quán cà phê, đợi rất lâu, Vũ Phi Phi mới giẫm giày cao gót thong dong đến muộn.
Tuy trong lòng Bạch Lạc Băng không hài lòng, nhưng vẫn phải nở nụ cười vẫy vẫy tay với Vũ Phi Phi.
“Ở đây.”
“Chị Băng, độ này em bận quá, không có thời gian ra ngoài tụ tập với chị.”

Bạch Lạc Băng đảo qua nhẫn kim cương trên ngón tay Vũ Phi Phi một cái? “Nhẫn đính hôn sao?”
“Đương nhiên không phải! Đây là quà mà mấy hôm trước đi qua cửa hàng châu báu, phu nhân Tịch tặng cho em.” Vũ Phi Phi đưa ngón tay lên, để trước ánh nắng, viên kim cương toả ra ánh sáng lóng lánh.
Bạch Lạc Băng cong môi cười, “Chị còn tưởng rằng là cậu Thần tặng nhẫn kim cương cho em, hoá ta là phu nhân Tịch tặng.”
“Quà mẹ chồng tương lai tặng đủ để chứng minh địa vị của em trong lòng bà rất cao.” Môi Vũ Phi Phi cong lên, “Chị Băng, chắc phu nhân Tô cũng tặng cho chị nhiều trang sức châu báu chứ?”
Bạch Lạc Băng vuốt vuốt tóc dài của cô ta, “Nhà họ Tô tặng thẳng thẻ ATM, bảo chị thích mua gì thì mua.”
“Đợi em và cậu Thần đính hôn rồi, trở thành con dâu chính thức nhà họ Tịch thì tương lai cả nhà họ Tịch đều là của em.”
Sắc mặt của Vũ Phi có chút không thể nhịn nhục được, nhẫn kim cương trên ngón tay cô là là chiếc nhẫn đắt nhất trong cửa hàng mà cô ta vừa nhìn đã thích, thế là cô ta luôn nắm trong tay không đặt xuống, Dương Tuyết Như thực sự mất kiên nhẫn nên mới mua tặng cô ta.
Nếu không thể moi được chút gì từ nhà họ Tịch thì cô ta luôn cản thấy cuộc đính hôn này có chút hư ảo, không được chân thực cho lắm.
“Phi Phi, em giỏi thật, không ngờ rằng em có thể đính hôn với cậu Thần thật! Bây giờ cả thành phố Kinh Hoa đều lan truyền hết rồi, con gái thị trưởng sắp gả vào nhà họ Tịch có đế quốc nghìn tỉ.” Bạc Lạc Băng hơi tán thưởng, cả khuôn mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Vũ Phi Phi bỗng nhiên nở nụ cười, vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, “Cậu Thần nói, anh ấy thích em từ ánh mắt đầu tiên, nên đã vội vã liên hệ với bố em để yêu cầu đính hôn với em.”
Trong đáy mắt Bạch Lạc Băng lướt qua một tia đố kỵ và căm hận.
Cô ta cũng từng là người được lựa chọn để xem mắt với Tịch Thần Hạn, nhưng không ngờ rằng cuối cùng mối hôn sự này lại rơi vào đầu Vũ Phi Phi.
“Phi Phi, làm bạn thân nhất của em, chị thực lòng chúc mừng em.

Nhưng nhà thị trưởng, hình như không phải chỉ có một đứa con gái là em chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Lạc Băng lập tức đâm thẳng vào trái tim của Vũ Phi Phi.