Dưới tòa nhà ký túc xã vừa mới lên đèn.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên vườn hoa bên đường, hoa tulip xinh đẹp nở rộ như được dát lên một tầng ánh sáng vàng. o trong trường đại học quý tộc Strickland này có thể nhìn thấy loài hoa tulip yêu kiều quý phải này ở khắp nơi. Vũ Tiểu Kiều đứng dưới đèn đường, cuối cùng cũng nhìn thầy Tào Xuyên, người đã nói rằng sẽ tìm người đến cứu cô rồi lập tức chạy ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, nào là suýt thất thân ở hộp đêm Kim Sa Than, rồi vô duyên vô cớ bị mất trí nhớ sau tai nạn xe, lại còn bị Cung Cảnh Hào đe dọa lừa tiền, giờ đây nhìn thấy Tào Xuyên, Vũ Tiểu Kiều rất muốn dựa vào vai hắn khóc một trận đã đời

Hắn là bạn trai của cô, cô từng xem hắn là chỗ dựa duy nhất của mình trong cuộc đời này.

Thế nhưng Tào Xuyên vừa lên tiếng đã dập tắt mọi hi vọng của Vũ Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, tối qua em… vẫn ổn chứ? Có bị “

“Có bị làm sao? Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi lại, Tào Xuyên lập tức ngậm miệng. “Anh hi vọng tôi bị làm sao?” Giọng của Vũ Tiểu Kiều trở nên đằng chất. “Không, anh không có ý đó, anh đang lo lắng cho em mà.” Tào Xuyên vội vàng giải thích, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ hổ then.

Tào Xuyên rất đẹp trai, là trai đẹp nổi tiếng của trường đại học Strickland, lại thêm gia cảnh tốt, còn chưa tốt nghiệp đã mở một công ty sản xuất trang phục, làm ăn khấm khá

Hắn và Vũ Tiểu Kiều hẹn hò làm cho biết bao cô gái trong Strickland ghen ghét.

Nghe đòn Bạch Lạc Băng là một trong số đó.

Bởi vì Bạch Lạc Băng thích Tào Xuyên, mà Cung Cảnh Hảo lại thích Bạch Lạc Băng, cho nên Cung Cảnh Hào mới hận Vũ Tiểu Kiều thấu xương như vậy. “Lo lắng cho tôi? Vậy mà anh còn chạy một mình?” Trong đáy mất Vũ Tiểu Kiều lộ rõ sự tổn thương sâu sắc. “Tiểu Kiều, bọn chúng có dạo, mà anh chỉ có một thân một mình thì làm sao đánh thắng được nhiều người như vậy? Em cũng biết hộp đêm Kim Sa Than là nơi nào, lũ du côn ở đó đều là người trong xã hội đen, anh… Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng!”

Tào Xuyên giữ bờ vai mảnh khảnh của Vũ Tiểu Kiêu: “Tiểu Kiều, chẳng lẽ em không nhìn ra cha em bán đứng em sao?”

“Vì vậy anh cũng bán đứng tôi phải không?” Vũ Tiểu Kiều hat tay han ra. “Anh không hề.” Tào Xuyên vội vàng giải thích. “Một ngày một đêm nay anh rất lo cho em, không tài nào chợp mắt được! Anh thật sự rất lo cho em, thật đó!”

“Thế nhưng cha em bán đứng em, em bảo anh phải làm sao? Em nghe lời ba em muốn đến hộp đêm Kim Sa Than lấy tiền, anh lại không ngăn được em “Tôi phải cứu mẹ!” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều tràn đầy đau đớn, cô giật túi xách của mình từ trong tay Tào Xuyên. Đêm qua ở Kim Sa Than Tào Xuyên vẫn luôn cầm túi xách của Vũ Tiểu Kiều. Trong lúc chạy trốn khi gặp nguy hiểm, hắn cầm túi xách của Vũ Tiểu Kiều đi mất mà quên trả lại cho cô, từ đó có thể thấy khi ấy hằn nhát gan vô dụng tới mức nào. Vũ Tiểu Kiều mở điện thoại, vừa mới khởi động máy xong cha cô đã gọi tới.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng nghe máy, đầu bên kia truyền đến tiếng quát to của Lý Thành Sơn. “Vũ Tiểu Kiều! Tao bảo mày đi lấy tiền, sao mày lại chạy mất hả???”

“Ba… Con đang muốn hỏi ba đây, con nghe lời ba đi lấy tiền nhưng tại sao lại bị nhất? Trong tình cảnh bị nhiều người bao vậy như vậy, đương nhiên là con phải chạy rồi…”

“Vả lại, rốt cuộc ba đã nói gì với bọn họ? Tại sao nhất định phải là con ra mặt mới lấy được tiền?”

“Nhất cái gì? Mày nói vớ vẩn gì đó? Tao không biết!” Lý Thành Sơn vòng vo, rồi lại tiếp tục quát lên: “Không lấy được tiền thì không cứu được mẹ mày đâu. Mày muốn để mẹ mày ngồi tù à?”

“Đương nhiên là con muốn cứu mẹ”

“Vậy thì mày đến hộp đêm Kim Sa Than lấy tiền đi! Còn một ngày nữa thôi đấy, không lấy được tiền thì mẹ mày sẽ bị người ta khởi tố ngồi tù, nghe rõ chưa?”

Lý Thành Sơn cúp điện thoại.

Tào Xuyên túm lấy Vũ Tiểu Kiều: Tiểu Kiều, tối qua em chạy thoát à? Có thật không? Là thật sao?” Vũ Tiểu Kiều đẩy Tào Xuyên ra: “Không ai cứu tôi, đương nhiên tôi phải tự cứu mình!”

Tào Xuyên mim cười, trong đôi mắt lấp lánh như ánh sao lóe lên tia sáng chói lọi: “Tiểu Kiêu, tha thứ cho anh một lần này nhé, anh biết sai rồi! Anh bảo đảm lần sau anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa, em tha thứ cho anh đi mà!”

“Tiểu Kiều, anh sẽ bù đắp cho lỗi lầm của mình!”

Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ chân thành của Tào Xuyên, trong lòng dần dấy lên hi vọng. Cô mấp máy môi, giọng nói tràn đầy mong đợi. “Tào Xuyên, em muốn… vay anh chút tiền.

Không ngờ Tào Xuyên sảng khoái đồng ý luôn: “Nói đi, em cần bao nhiêu ?

Vũ Tiểu Kiều thấy có hi vọng, cõi lòng nặng nề thoảng thả lỏng, trong mắt lóe lên tia sáng.

Tào Xuyên lấy ví, rút ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho Vũ Tiểu

Kiều. “Anh nói rồi cơ mà, em không cần vất vả làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, anh cho em là xong! Không cần trả lại anh đâu, tiêu hết lại bảo anh”

Vũ Tiểu Kiều cầm mấy tở một trăm tệ kia, bỗng dưng cảm thấy nóng bỏng tay. “Tào Xuyên, không phải thế này”

“Sao thế Tiểu Kiều?”

Rõ ràng là Tào Xuyên biết mà vẫn hỏi, hắn biết Vũ Tiểu Kiều đang cần một số tiền lớn.