“Cuộc đời của mình?”
Vũ Tiểu Kiều cười dịu dàng, “Từ lúc em bắt đầu có trí nhớ thì mẹ đã nói với em rằng, em là vì chăm sóc anh trai nên mới được sinh ra.

Em biết, mẹ em đang lo lắng cái gì, mẹ em sợ có một ngày em trưởng thành rồi, lấy chồng rồi thì sẽ chê bai anh trai!.


“Em sẽ không, thực sự sẽ không như vậy.

Nếu anh trai em không có bệnh thì anh ấy nhất định sẽ là một người anh trai rất yêu chiều em.


Mỗi lần Vũ Tiểu Kiều nhớ đến khi anh trai bảo vệ mình thì trong lòng cô đều cảm thấy ấm áp.

Ở trên đời này, có thể có một người bảo vệ cô như vậy, chỉ sợ chỉ có anh trai mà thôi!
“Anh trai em sau mấy lần phát bệnh vào mấy năm nay thì đã không có tư duy gì nữa rồi, nhưng anh ấy vẫn bảo vệ người xung quanh theo bản năng, huống hồ là em!”
“Lựa chọn mà em chọn là bởi vì người nhà của em, đúng không?” Giọng nói của Tô Nhất Hàng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng trở nên buồn phiền.

Tô Nhất Hàng hy vọng biết bao rằng có thể nghe thấy Vũ Tiểu Kiều nói cô thực sự rất thích Tào Xuyên, chứ không chỉ vì người nhà mà lựa chọn như vậy.

Nếu cô thực sự vì tình yêu thì trong lòng Tô Nhất Hàng cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ít nhất cô có thể hạnh phúc.

Vũ Tiểu Kiều cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, che đi ánh mắt của cô, cũng che giấu đi tất cả tâm trạng của cô.

“Cũng không phải, thực sự Tào Xuyên đối xử với em rất tốt, cũng đối xử rất tốt với người nhà em, vốn dĩ hẹn hò với anh ấy chính là để kết hôn.


Trong lòng Tô Nhất Hàng than vãn, Vũ Tiểu Kiều rõ ràng là một cô bé tinh ranh tự do tự tại, nhưng từ nhỏ bị mẹ quản thúc nghiêm khắc, cô bị mất đi tất cả quyền lựa chọn và quyền tự do, cô bị xiềng xích và trói buộc trong một cái lồng không thể vùng vẫy thoát khỏi được.

Anh ta không có khả năng để cứu cô thoát khỏi cái lồng đó, chỉ có thể trơ mắt đứng ở bên ngoài lồng yên lặng nhìn cô.

Cái loại cảm giác bất lực này thực sự rất khó chịu.

An Tử Dụ lấy cơm mang đến, An Tử Dụ biết rõ khẩu vị của Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng, gọi món bình thường hai người họ thích ăn.


Nhưng Tô Nhất Hàng lại đột nhiên đứng dậy, “Anh về ôn bài trước đây.


Nói xong anh ta không hề quay đầu lại liền rời đi.

An Tử Dụ nhìn Tô Nhất Hàng lại nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, hai người làm sao vậy? Nhất Hàng giống như tức giận rồi.


Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Ăn cơm đi, mình đói rồi.


Cứ nhắc đến ba chữ “Tôi đói rồi” thì Vũ Tiểu Kiều lại không kiềm chế được nhớ đến giọng nói ma quỷ của Tịch Thần Hạn, đang không ngừng vang lên xung quanh tai cô.

“Tôi đói rồi, tôi đói rồi!.


Vũ Tiểu Kiều giật mình một cái, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện ra Tịch Thần Hạn thì cô mới vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.

Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới kinh ngạc phát hiện, trong nhà ăn lớn như vậy, hôm nay lại chỉ có cô và An Tử Dụ hai người.

Trong nhà ăn trường học của quý tộc trước nay đều vắng người, nhưng cũng có một số bạn học lười ra ngoài trường ăn nên cũng ăn ở đây, hơn nữa đầu bếp của nhà ăn trường học cũng là đầu bếp mấy sao, sao hôm nay nhà ăn lại không có người?
“Mình cũng thấy rất kì lạ, sao hôm nay lại không có người.

” An Tử Dụ nói.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng ăn cơm, cô luôn cảm thấy chỗ này rét căm căm, sống lưng cô lạnh toát, giống như có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cả người cô đều cảm thấy rất không thoải mái.

Ăn cơm xong, An Tử Dụ phải đến xã đoàn tham gia hoạt động, Vũ Tiểu Kiều liền một mình trở về trường học.

Khi đi đến chỗ nhiều bóng cây, gió thổi qua tán lá, tạo ra âm thanh xào xạc khiến sống lưng cô lại lạnh toát.

Cô không nhịn được quay đầu lại, phía sau lưng cô không có một ai, chỉ có một đương hai hàng cây rậm rạp vươn dài ở phía xa.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhanh chóng sải bước nhanh hơn, vội vàng chạy về toà nhà ký túc xá.


Trở về ký túc xá, mấy cô con gái nhà giàu bình thường nhìn thấy cô thì đều xông đến cười nhạo mấy câu, bây giờ nhìn thấy cô thì lại lập tức tránh xa, giống như trên người cô có dịch bệnh khiến bọn họ sợ hãi.

Vũ Tiểu Kiều rất nghi hoặc, cũng lười để ý đến bọn họ, cô lấy chìa khoá ra, khi định mở cửa ký túc xá, thì phía sau lưng cô đột nhiên có một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay cô.

“A!”
Vũ Tiểu Kiều bị doạ đến mức thét lên một tiếng chói tai, chìa khoá “lạch cạch rơi xuống nền đất.


Cô quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt ngông nghênh của Cung Cảnh Hào, sau đó anh ta liền đem một tấm thẻ để vào trong lòng bàn tay cô.

Đây là một tấm thẻ nhà ăn!
“Đây là gì?”
“Thẻ cơm!”
“!.

.

” Cô đương nhiên biết đây là thẻ cơm.

“Thẻ cơm của tôi.

” Cung Cảnh Hào lại nói.

“Thẻ cơm của anh đưa cho tôi làm cái gì?” Anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Cung, cậu chủ của trường học này, cũng cần làm thẻ cơm của nhà ăn sao?
“Để biểu thị tình nghĩa sâu nặng của tôi đối với ngôi trường này, mỗi kì học thì tôi đều làm thẻ cơm.

Nhưng đồ ăn ở đây thực sự là khó ăn quá, không muốn lãng phí nên tôi liền cho cô.


Giọng nói ban ơn của anh ta, thật đáng hận mà!
Vũ Tiểu Kiều cắn răng, “Tôi còn chưa đến mức không ăn được cơm của nhà ăn!”
Cô từ chối nhận, nhưng thái độ của Cung Cảnh Hạo lại rất cương quyết quát lên một câu.


“Vũ Tiểu Kiều, cô dám không nhận thử xem!”
“!.


Vũ Tiểu Kiều dường như nhìn thấy bóng hình của Tịch Thần Hạn trên người Cung Cảnh Hào, quả nhiên là cậu cháu, tính tình cũng xấu xa như nhau, bá đạo và tự phụ như nhau, ngông cuồng tự cao!
Cung Cảnh Hào nhìn Vũ Tiểu Kiều, tâm trạng trong con mắt màu đen của anh ta không rõ ràng.

Trong ký túc xá nữ, không ít người nhìn thấy Cung Cảnh Hạo, bọn họ đều dùng ánh mắt dò xét và lắm chuyện nhìn vào Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều.

Ở trong lòng bọn họ có vô số sự tò mò đang trỗi dậy, nhưng ở trước mặt Cung Cảnh Hào lại không dám cất ra một tiếng nói nào.

Cung Cảnh Hào đảo mắt nhìn đám nữ sinh kia một cái khiến bọn họ bị doạ đến mức như đàn chim đang tan tác bay.

Cung Cảnh Hạo lại nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, anh ta uể oải nhét thẻ vào trong túi quần của Vũ Tiểu Kiều rồi quay người rảo bước xuống lầu.

Vũ Tiểu Kiều ngớ người một lúc, tên ác ma kia cho cô thẻ nhà ăn là có ý gì vậy?
Cô trở về ký túc xá, khi cô vừa thu dọn xong đồ của mình thì cửa của ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.

Vũ Phi Phi trước sự vây quanh của mấy nữ sinh, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý đưng ở bên ngoài cửa.

Bây giờ người dám đứng ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều nói xằng nói bậy cũng chỉ có Vũ Phi Phi là thiếu phu nhân của nhà họ Tịch mới có gan này.

“A! Còn có mặt mũi trở về trường học, da mặt cũng dày thật.

” Vũ Phi Phi hừm lạnh một tiếng.

“Còn may vẫn chưa dày như bức tường.

” Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, cô không tức giận một chút nào.

Bây giờ cô nhìn thấy Vũ Phi Phi, từ trong đáy lòng cô chỉ cảm thấy chán ghét, chán ghét khuôn mặt cô ta, chán ghét cô ta sắp trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn.

Vũ Phi Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, kiêu ngạo giống như một con khổng tước xoè đuôi, “Hôm nay, tôi và cậu Thần chính thức gặp bố mẹ rồi!.


Mấy nữ sinh ở phía sau lưng Vũ Phi Phi càng thêm ngưỡng mộ cô ta, bộ dạng nịnh hót, bọn họ hận không thể quỳ xuống đất ôm lấy đùi Vũ Phi Phi.

“Cái gì, sắp đến ngày đính hôn rồi, hai người vẫn chưa gặp bố mẹ sao?” Vũ Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội, khiến sắc mặt Vũ Phi Phi trở nên cương cứng lại.

“Cậu Thần bận như vậy, cả ngày đều bận chuyện công ty, làm gì có thời gian rảnh rỗi.

” Vũ Phi Phi nói.


“Ồ, hoá ra việc gặp bố mẹ quan trọng như vậy mà cũng không quan trọng bằng công việc.

” Vũ Tiểu Kiều gật gật đầu.

“Đương nhiên không quan trọng bằng công việc rồi! Cô biết cậu Thần bỏ lỡ mất một phút sẽ tổn thất mất bao nhiêu tiền không? Chỉ sợ loại người như cô, cả đời cũng không kiếm lại được.

” Giọng nói lanh lảnh của Vũ Phi Phi cất lên, vô cùng chói tai.

“Hơn nữa, chỉ cần cậu Thần yêu tôi là đủ, khi nào gặp bố mẹ vốn không quan trọng.


Vũ Phi Phi lại mỉa mai, “Vũ Tiểu Kiều, không ngờ rằng Tào Xuyên lại có thể đồng ý lấy cô.


Mấy cô nữ sinh cũng khẽ phụ hoạ theo.

“Tuy nhà họ Tào không phải nhà danh môn gì, nhưng mấy năm nay sự nghiệp làm rất lớn, tôi còn tưởng rằng nhà họ Tào sẽ chọn một con dâu môn đăng hộ đối chứ.


“Tôi cũng không ngờ rằng, Tào Xuyên lại đính hôn với Vũ Tiểu Kiều, tôi còn tưởng rằng Tào Xuyên hẹn hò với cô ta chỉ là chơi bời!.


“A a, Vũ Tiểu Kiều biết dụ dỗ đàn ông như vậy, chắc chắn đã dùng cách gì đó để nắm chặt lấy Tào Xuyên!”
“!.


“Vũ Tiểu Kiều, không phải cô tự xưng mình là vợ chưa cưới của cậu Thần sao? Bây giờ thì thế nào? Tự vả vào miệng mình rất kêu chứ!” Vũ Phi Phi cay nghiệt nói.

“Thực sự, vả vào miệng mình rất kêu.

” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt của Vũ Phi Phi.

Trước khi Vũ Phi Phi lập tức nghĩ đến mối thù bị Vũ Tiểu Kiều tát cho hai cái bạt tai thì cô ta liền xông lên đánh Vũ Tiểu Kiều.

Cô ta ở bệnh viện không dám lỗ mãng, sợ bà nội Tịch biết được lại có ấn tượng không tốt về cô ta, nhưng hôm nay ở trong trường học, thân phận của cô ta là thiếu phu nhân nhà họ Tịch trong tương lai, ai dám đắc tội với cô ta.

Vũ Phi Phi xông lên, giơ tay lên đánh Vũ Tiểu Kiều!.